Vén Sương Mờ, Thấy Trăng Thanh

Chương 9



Bộ dạng của ta cũng khiến nàng ta sợ hãi, gỡ tay ta ra ho sặc sụa mấy tiếng mới yếu ớt lên tiếng: "Là người vừa bị thương thay ngươi đó."

"Ta không biết hắn là ai. Chính hắn đã cho ta một số bạc lớn, bảo ta giả làm cô nữ tiếp cận tướng quân, lấy được sự thương hại rồi chiếm được trái tim hắn ta. Hắn nói chỉ cần ta có thể thành công mang thai con của tướng quân, vào được tướng quân phủ, ta không chỉ có được vinh hoa phú quý ta muốn, hắn còn sẽ cho ta thêm một khoản tiền nữa. Nhưng sau khi tướng quân cứu ta, lại đặt ta ở một thôn làng gần đó, ta hoàn toàn không thể đến gần hắn ta được."

Rồi, Thái tử xuất hiện.

Lý Thốc. . .

Khởi đầu của tất cả, lại hóa ra là hắn.

Ta chợt nhận ra, có lẽ từ đầu đến cuối, chúng ta chưa từng thực sự hiểu về hắn.

Ta đáng lẽ phải nghĩ ra từ trước, hắn từ trước đến nay không phải là con thỏ trắng thiện lương không có tâm cơ.

10

Hoàng đế phái người đến áp giải Thẩm Y đi, nghĩ rằng nàng ta sẽ không thể thấy được mặt trời ngày mai.

Sáng sớm hôm sau trong cung truyền tin ra, Lý Thốc đã không còn nguy hiểm, sáng nay đã tỉnh lại, cứ đòi gặp ta.

Ta lấy cớ thân thể không khỏe, bảo thái giám về nói với Lý Thốc yên tâm dưỡng thương, sau này ta sẽ đến thăm hắn.

Nhoáng một cái đã nửa tháng, ta vẫn chưa bước chân ra khỏi Tướng phủ.

Ai đến gặp ta đều bị phụ thân thay ta từ chối, chỉ nói muốn an tâm chuẩn bị hôn sự.

Một đêm khuya, ta không ngủ được, đứng dậy khoác áo ngoài đứng trong sân ngắm trăng.

Chợt thấy bóng đen lướt qua trên tường cao, trong lòng giật mình, định gọi thị vệ.

Một khúc sáo quen thuộc ngăn lại đôi môi đang mở của ta.

"Uyển Nhi tỷ tỷ thổi khúc gì vậy? Sao có thể du dương đến thế? Hay hơn cả nhạc công trong cung thổi nữa."

"Đây chỉ là ta thổi tùy hứng thôi. Điện hạ muốn học không? Nếu muốn học ta có thể dạy ngài."

Tiểu Lý Thốc đôi mắt sáng long lanh, gật đầu mạnh mẽ: "Ta học xong sẽ thổi cho tỷ tỷ nghe."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Hắn không chỉ học được, mà còn thổi hay hơn cả ta.

Cận Nguyệt từng tình cờ nghe được, nói với ta, tuy nàng ấy không hiểu, nhưng luôn cảm thấy người thổi sáo đã gửi gắm tình cảm của mình vào trong tiếng sáo, khiến người nghe không hiểu sao lại muốn rơi nước mắt.

Ta không ngẩng đầu lên nhìn nữa, lặng lẽ lau giọt lệ nơi khóe mắt quay về phòng.

Sau đó mỗi tối, Lý Thốc đều đến tường cao trong sân ta thổi một khúc, rồi lặng lẽ rời đi.

Ta chỉ tựa bên cửa sổ đóng chặt lắng nghe, chưa từng bước ra nhìn.

Cho đến khi hôn kỳ của ta và Thái tử gần đến, tiếng sáo biến mất.

Ta nghĩ, hắn hẳn đã nhận ra thực tế, chuẩn bị buông bỏ rồi.

Chúng ta dừng lại ở đây, có lẽ cũng là kết cục tốt nhất.

"Tiểu thư, giá y này đẹp thật, quả nhiên thợ thêu trong cung không phải ngoài này có thể sánh được." Cận Nguyệt đánh thức dòng suy nghĩ miên man của ta.

Ta lơ đãng liếc nhìn giá y lộng lẫy đang mặc thử trên người, trong lòng không có gợn sóng gì.

Mẫu thân vừa giúp ta chỉnh lại phần vạt áo không phẳng phiu, vừa cảm thán: "Ta và phụ thân con vẫn luôn muốn gả con cho một nhà bình thường, an an ổn ổn sống qua đời này. Nhưng lúc đó con thích Hoắc Thâm, một lòng một dạ dốc hết vào hắn ta, hai đứa tình đầu ý hợp, chúng ta cũng đồng ý, nào ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy. Giờ đây lại bị cung đình ràng buộc. . . trong cung còn phức tạp độc ác hơn cả tướng quân phủ, sau này mỗi một bước con đều phải đi thật cẩn thận mới được."

Ta cố gắng cười an ủi mẫu thân: "Mẫu thân, người cứ yên tâm, con có thể bảo vệ tốt bản thân. Huống hồ không phải còn có di mẫu sao, có di mẫu che chở cho con, ai còn dám ức h.i.ế.p con nữa chứ?"

"Bề ngoài thì tất nhiên không sợ, chỉ lo có những kẻ tiểu nhân, sau lưng dùng thủ đoạn đen tối."

Mẫu thân nhớ lại chuyện cũ: "Di mẫu con trước khi có Thốc Nhi, vốn còn có một đứa con trai, đáng tiếc chưa đầy ba tháng đã bị phi tần khác mua chuộc người bên cạnh, bóp c.h.ế.t đứa trẻ. May là sau có Thốc Nhi, nếu không e rằng đến giờ di mẫu con vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất con thơ."

Ta nhớ lại khi còn nhỏ đại ca không lay chuyển được ta, lén dẫn ta và Lý Thốc đi chợ chơi, lúc đó người đông quá, chen lấn khiến chúng ta lạc mất đại ca.

Ta kéo Lý Thốc, bị một nhóm người áo đen đuổi vào ngõ cụt.

Mục tiêu của bọn họ là Lý Thốc, bọn họ muốn hắn chết.

Lúc đó ta mới hiểu, có những người từ khi sinh ra đã là cái gai trong mắt người khác, dù bản thân họ chẳng làm gì cả.

May mà ta đi theo Hoắc Thâm học được chút võ nghệ, liều c.h.ế.t che chắn cho Lý Thốc ở phía sau.

Ta trúng mấy kiếm, nhưng may mắn chống đỡ được đến khi đại ca dẫn viện binh đến.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com