Từ khi có việc sao chép sách này, cuộc sống của ta trở nên bận rộn hơn nhiều.
Dư Thập Cửu làm ruộng, ta chép sách.
Mỗi bước mỗi xa
Dư Thập Cửu nấu cơm, ta chép sách.
Dư Thập Cửu giặt quần áo, ta chép sách
Dư Thập Cửu đun nước tắm cho ta, ta——
Ờ, ta dùng những tờ giấy nháp kia viết thư cho phụ mẫu huynh trưởng.
Nói là thư, kỳ thực chỉ là những chuyện vặt vãnh trong nhà, đặc biệt nhấn mạnh ta đã ăn những gì.
Ta dùng chỉ khâu những tờ giấy kia lại, còn đặt cho nó một cái tên ở bìa: “Hương Dã Bảo Giám”.
Đợi khi biết tin tức của bọn họ, ta sẽ gửi cả quyển này cho bọn họ.
Phụ thân ta nói rồi, dù gặp phải chuyện gì, cũng phải ăn uống ngủ nghỉ cho tốt.
Nhìn thấy cái này, bọn họ sẽ biết ta sống không tệ.
Mấy ngày sau, tiểu lão đầu tú tài lại phải đi hiệu sách ở trấn trên.
Ta đưa quyển sách đã sao chép xong cho ông ấy, nhờ ông ấy mang đi.
Ai ngờ buổi tối, ta phát hiện quyển “Hương Dã Bảo Giám” của mình tìm mãi không thấy đâu.
Lo lắng đến mức cả đêm lục tung cái nhà vốn đã chẳng có gì của Dư Thập Cửu lên.
Dư Thập Cửu có chút bất lực: "Tổ tông, nửa đêm nổi điên vạch áo cho người xem lưng hả? Ngươi có cái gì mà chui được xuống đáy hòm ta vậy?"
Dưới đáy hòm hắn nằm một con d.a.o to.
Sáng loáng.
Sợ đến mức bản tiểu thư lùi lại mấy bước.
Ta "oa" một tiếng khóc lớn: "Thư nhà của ta mất tiêu rồi!"
Đúng lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng gõ cửa, là giọng nói vô cùng kích động của tiểu lão đầu tú tài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thập Cửu, cháu dâu! ‘Hương Dã Bảo Giám’ này là của hai cháu sao? Tại sao một quyển sách dạy nấu ăn lại đặt một cái tên diễm tình như vậy!
Quyển sách này bây giờ ở hiệu sách nổi tiếng lắm rồi!
Sau này cháu cứ việc sao chép quyển này cho chưởng quầy hiệu sách là được! Chưởng quầy nói sẽ trả thêm tiền!"
---
Cái tên này có gì mà diễm tình cơ chứ?
Ta không phục, hỏi ra.
Tiểu lão đầu tú tài cười ha hả, nói: "Trong hiệu sách ngoài những sách khoa cử ra thì tiểu thuyết diễm tình bán chạy nhất, cái tên của cháu đặt quả thật rất giống những tiểu thuyết diễm tình đó. Ngoài ra còn..."
Ngoài ra còn thế nào?
Ông ấy lật trang sách, tìm một đoạn rồi đọc: "Phụ mẫu huynh trưởng, hôm nay con ăn đậu phụ trộn hành. Đậu phụ là của quả phụ đầu thôn làm, bọn họ đều nói miếng đậu phụ non mềm như mặt quả phụ đó vậy. Con lại không cho là thế, miếng đậu phụ rõ ràng giống cái m.ô.n.g trắng to tướng mà con thấy giữa ruộng đêm hôm khuya khoắt hơn."
Ta gãi đầu, nhìn quanh quất không nói gì.
Dư Thập Cửu liếc ta một cái: "Ngươi gọi cái này là thư nhà hả?"
Ta nhỏ giọng cãi lại: "Để lại cho mình chút kỷ niệm thôi mà, đâu nhất thiết phải cho bọn họ xem."
Tiểu lão đầu tú tài: "Chỉ có đoạn đậu phụ kia là hơi khoa trương thôi, những cái khác đều viết về cách làm món ăn ngon lại xen lẫn chút chuyện. Như cái bánh hạt dẻ cháu viết đó, người trong hiệu sách lúc xem xong đều chảy cả nước miếng, có mấy thư sinh có tiền lập tức đi đến tiệm kia mua rất nhiều."
Tiểu lão đầu tú tài nói, ở hiệu sách bán chạy nhất là sách thi cử và mấy quyển tiểu thuyết diễm tình, rồi đến truyện xưa kỳ dị.
Quyển “Hương Dã Bảo Giám” của ta lại không hiểu sao lại phù hợp với sở thích của một số thư sinh.
---
Ta không còn sao chép những cuốn sách dùng để thi cử công danh nữa.
Chưởng quầy hiệu sách đưa cho ta một khoản tiền đặt cọc, nhờ ta chỉnh lý lại câu chuyện "Hương Dã Bảo Giám", rồi sao chép thêm mấy bản.
Tú tài lúc rảnh rỗi cũng đến giúp đỡ.
Ban đầu chỉ bày bán mười cuốn, nhưng không ngờ chỉ một ngày đã bán hết sạch.
Một truyền mười, mười truyền trăm, ngay cả các vị lão gia hương thân địa phương cũng ngồi kiệu đến mua sách.