Về Quê Sinh Sống

Chương 10



Chưởng quầy bán bánh hạt dẻ thậm chí còn tìm đến ta, biếu không ít bánh ngọt: "Đa tạ cô nương, mấy nét bút ít ỏi của ngươi mà việc làm ăn trong tiệm bọn ta tốt hẳn lên, ngay cả người ở huyện bên cạnh cũng chạy đến tìm ta mua bánh ngọt!"

Ta không khách khí nhận lấy, cũng nói với ông ta: "Ngươi cũng đừng khiêm tốn, theo ta thấy bánh ngọt của ngươi quả thật không thua kém gì tiệm ở kinh thành, đây là những gì ngươi xứng đáng có."

Chưởng quầy lau nước mắt đáp ta: "Ôi, thật không dám giấu giếm, ta vốn là người từ tiệm Lan Hương ra. Chỉ là bị mấy sư huynh sư đệ chèn ép, sau này sư phụ mất, sư huynh cưới con gái sư phụ làm chủ, ta cũng bị đuổi ra ngoài. Kinh thành không có chỗ dung thân cho ta, ta chỉ có thể mở một tiệm bánh ngọt của riêng mình ở cái trấn nhỏ hẻo lánh này."

Chỉ có điều ở trấn nhỏ mọi người không có nhiều tiền nhàn rỗi, bánh ngọt này vẫn là quá đắt.

Nhưng những loại bánh ngọt như bánh hạt dẻ, không bán với cái giá đó thì căn bản không có lời.

Ta nghĩ ngợi một hồi, nói: "Hay là ngươi lại làm thêm mấy loại bánh ngọt rẻ hơn chút nữa đi?"

Bánh ngọt bây giờ, ta còn ăn không nổi nữa là!

Ông ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nói: "Đúng là có một loại bánh ngọt thích hợp."

---

Bánh ngọt mới mà chưởng quầy làm gọi là bánh đào.

Là hương vị mà ta chưa từng ăn bao giờ.

Tuy ta không biết làm, nhưng khẩu vị của ta khá kén chọn.

Mỗi bước mỗi xa

Không ngon thì ta chẳng thèm đụng, ngon thì cũng chỉ ăn vài miếng.

Ta nếm thử thưởng thức kỹ càng một hồi, rồi nói với chưởng quầy: "Bánh ngọt mới lạ thật, giòn tan thơm ngọt. Chỉ là cuối cùng ẩn hiện một chút vị đắng, hình như lửa hơi quá, bị cháy rồi."

Chưởng quầy ngạc nhiên, tự mình nếm thử mấy miếng: "Vị giác của cô nương thật là nhạy bén, quả thật có một chút vị đắng, xem ra công thức của ta vẫn cần phải cải tiến thêm."

Ông ta nói trước đây ông ta từng ăn rồi.

Nhưng cái công thức chính thống đó đã thất truyền.

Ông ta chỉ có thể dựa vào trí nhớ để từng chút một khôi phục lại.

Ông ta nói: "Ta sẽ cải tiến lại, lần sau ngươi lại đến nếm thử."

Ta gật đầu, hỏi ông ta: "Những bánh ngọt còn lại này ông có cần không?"

Chưởng quầy lắc đầu.

Thế là ta gói hết lại bằng giấy dầu mang về cho Dư Thập Cửu ăn.

Dù sao hắn ăn uống cũng qua loa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một chút vị đắng, chắc chắn hắn không nhận ra đâu.

---

Chưởng quầy hiệu sách cũng đã thanh toán nốt số tiền còn lại cho ta.

Ta với vẻ mặt kiêu ngạo, kéo Dư Thập Cửu đi dạo chợ.

"Thập Cửu, muốn ăn gì cứ tùy ý chọn, hôm nay bản tiểu thư bao!"

Dư Thập Cửu bật cười, quen đường quen nẻo chọn mấy quán ta thường ăn.

Nhưng hôm nay trong chợ lại có chút khác biệt.

Mọi người đều rao hàng như thế này:

"Món ngon được 'Hương Dã Bảo Giám' hết sức tiến cử đây! Vừa thơm vừa ngon, độc nhất vô nhị!"

"Nhà ta là món thịt nướng nhất định phải ăn thử được miêu tả trong sách 'Hương Dã Bảo Giám'!"

...

Có thương nhân đi buôn từ nơi khác đến hỏi: "'Hương Dã Bảo Giám' là cái gì vậy?"

Chưởng quầy rao bán cười hì hì, móc sách ra: "Ngài từ nơi khác đến à? Cuốn sách này bây giờ là cuốn danh sách đánh giá ẩm thực nổi tiếng nhất trấn bọn ta đấy! Ngài mua một cuốn không?"

Ta và Dư Thập Cửu nhìn nhau trợn mắt há hốc mồm.

Những người bán đồ ăn này, vậy mà còn bán cả sách nữa.

Khó trách chưởng quầy hiệu sách đưa cho ta nhiều tiền như vậy!

Xem ra cuốn sách này thật sự kiếm được tiền rồi.

---

Thị trấn tuy nhỏ.

Nhưng nơi này người từ nam chí bắc qua lại không ít chút nào.

Cuốn "Hương Dã Bảo Giám" này ngay lập tức được các thương nhân đi buôn xung quanh mang đi khắp nơi, trở nên nổi tiếng:

"Đây là đặc sản địa phương đó, mang chút về cho những người khác xem!"

"Cuốn 'Hương Dã Bảo Giám' này không biết ai viết, nhưng cuốn sách này người bình thường học không nổi đâu. Món ngon được miêu tả trong sách đều là hàng thật giá thật không nói, mà câu chuyện cũng viết rất thú vị hài hước, khiến người ta thích thú!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com