Về Quê Sinh Sống

Chương 8



Chuyện của tiểu lão đầu tú tài nói một hồi lại chuyển sang Dư Thập Cửu.

Tiểu lão đầu tú tài liếc nhìn Dư Thập Cửu, nói: "Cháu dâu à, gặp được cháu thật là phúc phận của Thập Cửu, nếu không bọn ta còn tưởng hắn không định thành thân nữa đấy."

"Nhà hắn là quân hộ, phụ thân và đệ đệ trong nhà đều tòng quân ra trận rồi, một mạng người đền được mấy chục văn tiền."

"Trước kia người trong làng mai mối cho hắn, ai hắn cũng không chịu, cứ nói mình là quân hộ không xứng cưới vợ."

Ta không hiểu: "Quân hộ sao lại không xứng cưới vợ?"

Dư Thập Cửu uống một ngụm rượu buồn.

Hắn tự giải thích: "Con cái quân hộ cũng là quân hộ, chỉ cần có lệnh trưng binh là phải đi. Cuộc sống đó quá khổ, ta không muốn đời sau của ta cũng chịu khổ như vậy. Cho nên, thà không có đời sau."

Ta nghe mà ngây người.

Cái tên Dư Thập Cửu này thật là người tàn nhẫn, vậy mà chủ động đoạn tuyệt đường con cháu của chính mình.

Ta nghĩ lại thấy không đúng: "Nhưng ngươi nói tiền mua bánh hạt dẻ là để cưới vợ mà."

Trong mắt Dư Thập Cửu hiện lên vài phần tinh nghịch: "Ừ, lừa ngươi đấy."

Ta tức giận muốn cào túi tiền bên hông hắn, ta biết trong đó còn mười mấy văn tiền!

Một xu cũng không thể để lại cho hắn!

---

Dư Thập Cửu giơ cao túi tiền.

Ta nhảy lên cũng không với tới: "Đưa cho ta!"

Dư Thập Cửu né trái tránh phải, tại chỗ nhảy lên: "Một xu cũng không đưa, một xu cũng không đưa!"

Ta "oa oa" một tiếng giả khóc: "Dư Thập Cửu bỏ đói bản tiểu thư rồi."

Hắn không hề mềm lòng, nói: "Không được, nửa tháng trời bán thú rừng mới dành dụm được, ngươi tiêu một lần là rồi."

Tiểu lão đầu tú tài không chịu nổi nữa: "Thập Cửu sao có thể đối xử với cháu dâu như vậy chứ, cháu dâu muốn gì, thúc thúc đây mua cho cháu."

Ta gãi đầu, không dám nói ra.

Tiêu tiền của Dư Thập Cửu thì thấy đương nhiên, nhưng tiêu tiền của tiểu lão đầu tú tài ta lại thấy ngại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nói: "Diễn thúc, hay là thúc giới thiệu cho cháu việc gì làm đi, cháu tự kiếm tiền cũng được."

Dư Thập Cửu cười lớn: "Ngươi mà đi làm công, chắc chắn ăn sạt nghiệp nhà chủ!"

Ta tức giận lại đá hắn hai cái.

Nhưng người hắn cứng như đá, đá hai cái hắn dường như không cảm thấy gì.

Mỗi bước mỗi xa

Tiểu lão đầu tú tài: "Cùng tức phụ của tiểu sinh dệt vải nhé?"

Ta lắc đầu, ta nào biết làm cái đó.

Tiểu lão đầu tú tài: "Vậy đi giặt quần áo cho nhà giàu?"

Dư Thập Cửu nhéo một ngón tay ta xách lên: "Ngươi xem cái tay non mềm này, giống người biết giặt quần áo sao? Lần trước còn giặt rách một lỗ to trên áo của mình."

Trước kia áo lót ta ngại không dám để Dư Thập Cửu giặt, ai ngờ tự mình giặt lại làm rách một lỗ to.

Sau này ta không bao giờ tự giặt nữa, vẫn là để Dư Thập Cửu đi.

Ta giặt đồ quả thật hơi tốn vải.

Tiểu lão đầu tú tài suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên kêu lên: "Tiểu sinh biết rồi! Cháu dâu biết chữ cũng biết viết chữ đúng không, hay là cháu đi chép sách ở hiệu sách đi!"

---

Tiểu lão đầu tú tài dẫn bọn ta đến hiệu sách.

Trâm hoa tiểu khải* của ta viết rất đẹp, được chưởng quầy hiệu sách vô cùng yêu thích.

*Ttrâm hoa tiểu khải là một tự thể do Vệ Phu Nhân - thư pháp gia đời nhà Tấn sáng tạo ra. 

Ông ta đưa cho ta mấy trang giấy trắng, bảo ta về nhà sao chép.

Ta nhìn thấy bên cạnh có mấy tờ giấy bỏ không, liền lấy một ít mang đi.

Mười mấy văn tiền cuối cùng của Dư Thập Cửu cũng coi như dùng hết.

Bị ta dùng để mua bút mực giấy nghiên.

Ta vỗ n.g.ự.c nói với hắn: "Thập Cửu, sau này bản tiểu thư che chở ngươi! Đợi ta chép xong sách sẽ mua bánh hạt dẻ cho ngươi ăn!"

Hắn cõng ta về, đi đường cũng có vẻ mạnh mẽ hơn bình thường.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com