Tuy chưa đến mùa vụ bận rộn, nhưng hắn vẫn phải thỉnh thoảng ra xem xét.
Vừa tỉnh dậy ta đã thấy âu sầu.
Tối qua trời tối không để ý, hôm nay trời sáng mới phát hiện giày ta dính đầy bùn đất.
Bẩn thỉu hết cả.
Ta tìm trong nhà một mảnh vải rách, xỏ chân vào đôi giày đó rồi đi về phía bờ suối.
Mấy thẩm tử trong thôn đều ở đây giặt quần áo.
Đến đây lau rửa giày của ta một chút chắc cũng không sao.
---
Mấy thẩm tử rất nhiệt tình.
Ta vừa ngồi xuống, dùng mảnh vải rách trên tay thấm nước, các thẩm tử đã bắt đầu trò chuyện rôm rả.
Từ Trương quả phụ ở đầu thôn đến Vương ma tử ở cuối thôn, ta mới lau giày được một chút, mà đã nghe được cả rổ chuyện.
Nói chuyện đến cuối cùng không biết thế nào lại chuyển sang ta.
Thẩm tử Giáp bất ngờ véo eo ta một cái, rồi kinh ngạc kêu lên: "Ối giời, eo thon quá!"
Ta giật mình nhảy dựng lên, vội vàng tránh xa một chút.
Thẩm tử Ất vừa giặt đồ vừa cười: "Ngươi nhìn cái khuôn mặt trắng trẻo non mịn của nàng ta kìa, mười dặm tám thôn chưa từng thấy ai non như vậy đâu, Dư Thập Cửu không biết tìm đâu ra tức phụ xinh đẹp đến thế, cứ như tiểu thư nhà giàu ấy!"
Ta nắm chặt mảnh vải bẩn trong tay, không biết nên đáp lời thế nào.
Ta, ta cũng không phải là của Dư Thập Cửu... À.
Thẩm tử Bính nháy mắt, nhìn ta cười đầy ẩn ý: "Muội muội, nam nhân của muội khỏe mạnh như vậy, chắc tối đến khổ sở lắm nhỉ?"
Mặt ta lập tức đỏ bừng.
Sao các thẩm tử này nói chuyện trắng trợn quá vậy!
Ta còn chưa rửa xong giày, cầm mảnh vải rách lên rồi bỏ chạy.
Phong tục tập quán ở vùng quê này quả thật quá mạnh mẽ!
Phía sau là tiếng cười rộ của các thẩm tử.
"Sao lại còn thẹn thùng thế cơ chứ!"
---
Buổi tối, Dư Thập Cửu vác về một con hoẵng.
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa thấy hắn, ta đã mắng: "Đồ nhà quê!"
Dư Thập Cửu ngẩn người, hỏi: "Tiểu tổ tông, ta lại đắc tội gì với ngươi rồi?"
Ta lại nhớ đến những lời lẽ hổ báo của các thẩm tử bên bờ suối, bên má lại đỏ bừng.
Nhưng ta không thể nói ra.
Chỉ có thể vênh váo đáp hắn: "Bản tiểu thư muốn mắng thì mắng, còn phải xem giờ giấc sao?"
Dư Thập Cửu bật cười.
Hắn đặt thịt hoẵng xuống sân, rồi từ trong n.g.ự.c lấy ra một gói nhỏ nấm dại đã được bó cẩn thận.
Dư Thập Cửu nói: "Tiểu tổ tông đừng giận nữa, tối nay ta nướng thịt hoẵng cho ngươi, còn có canh nấm dại nữa."
Bụng ta không nghe lời kêu lên một tiếng "ọc ọc".
Ta hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì nếm thử xem."
Dư Thập Cửu nghe thấy tiếng bụng ta kêu thì cười lớn, bàn tay to của hắn trực tiếp xoa lên búi tóc nhỏ trên đầu ta.
Ta kinh hãi: "Dư Thập Cửu! Ngươi chưa rửa tay!!"
---
Tay nghề của Dư Thập Cửu không tệ.
Thịt hoẵng nướng bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm ngọt, chỉ là hơi nhiều mỡ, ta chỉ ăn vài miếng. Canh nấm dại thì ta uống khá nhiều, còn ăn thêm một củ khoai lang trắng hắn đào được ở ngoài ruộng.
Ăn no bụng, ta thậm chí còn hơi buồn ngủ, ngáp một cái.
Ngáp đến chảy cả nước mắt.
Trong làn nước mắt mơ màng, ta dường như nhớ lại những ngày dùng bữa ở nhà trước đây.
Phụ thân ta thích uống rượu, dưa muối và đồ nguội trên bàn luôn được đặt trước mặt ông để nhắm rượu.
Mẫu thân ta khẩu vị thanh đạm, luôn ăn cháo trắng hoặc mì chay.
Huynh trưởng thì không kén ăn, nhưng lại thích các món thịt.
Còn ta thích nhất đồ ngọt, bánh trái trong bếp không bao giờ thiếu ta.
Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy trống trải.
Cũng không biết phụ mẫu huynh trưởng giờ ra sao rồi.
Và bao giờ mới có thể đến đón ta.
Nhưng rất nhanh ta lau khô nước mắt do ngáp, xua tan đi tâm trạng u ám.
Phụ thân ta từng nói, con người ta luôn phải nhìn về phía trước.
Trước mắt Dư Thập Cửu đang dọn dẹp bát đũa, ta nhẹ nhàng kéo tay áo hắn: "Thập Cửu, ta muốn tắm."