Về Quê Sinh Sống

Chương 6



Trong sân này không có giếng.

Dư Thập Cửu nói: "Ngày thường ta đều ra sông tắm, ngươi đợi trời tối hẳn ta dẫn ngươi đi, đến lúc đó ta đứng bên cạnh canh chừng cho ngươi, ngươi cứ việc tắm rửa là được."

Ta đương nhiên không chịu: "Đồ nhà quê mới ra sông tắm! Nếu ta mà ra sông tắm, nhất định sẽ bị bệnh!"

Lông mày Dư Thập Cửu lại nhíu chặt lại, thêm đôi mắt báo kia, trông có vài phần hung dữ.

Ta rụt rụt cổ lại, vẫn nhỏ giọng nói: "Sẽ bị bệnh đó! Ngươi chữa bệnh cho ta sẽ tốn rất nhiều rất nhiều tiền!"

Dư Thập Cửu vừa nghe thấy lời này liền thỏa hiệp: "Ta đi lấy nước."

Hừ, đáng lẽ phải sớm như vậy chứ.

Dư Thập Cửu chạy mấy chuyến, mới đổ đầy cái chum lớn trong nhà.

Ta lại nói: "Ngươi không định để ta tắm nước lạnh đấy chứ? Sẽ bị bệnh đó!"

Dư Thập Cửu: "..."

Rồi hắn cam chịu đi chặt củi đun nước.

Mãi mới đun xong nước nóng, lá dâm bụt cũng đã thả vào.

Dư Thập Cửu: "Khăn của ta đâu? Ta cũng tiện thể lau người một chút."

Hắn đi quanh nhà một vòng, lát sau, cầm lên mảnh vải rách dính đầy bùn đất ở bên cạnh giày ta.

Chính là mảnh vải ta tiện tay lấy khi đi rửa giày bên suối.

Hắn nhìn ta.

Ta cũng giả vờ vô tội nhìn lại hắn.

Bản tiểu thư làm sao biết khăn của hắn lại giống một mảnh vải rách cơ chứ.

...

Sáng sớm hôm sau, ta bị tiếng đọc sách bên ngoài nhà đánh thức.

Dường như là từ ngoài sân vọng vào.

Ta mơ màng ngồi dậy.

Dư Thập Cửu đã ngồi ngoài sân bổ củi từ sớm.

Thấy ta dậy, hắn nói: "Buổi sáng ta mò được hai quả trứng chim, trứng hấp đã để trong nồi rồi. Ngươi đi rửa mặt, ta đi lấy ra cho ngươi."

Ta dùng cành liễu chải sạch răng, rồi rửa sạch mặt và tay.

Sau đó mang mái tóc rối bù như tổ chim ngồi ngay ngắn trong sân thưởng thức bữa sáng của bản tiểu thư.

Ta xúc trứng hấp ăn rất ngon lành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dư Thập Cửu đứng sau lưng giúp ta búi tóc.

Chỉ là tiếng đọc sách ngoài sân thật sự ồn ào.

Không biết là thư sinh nhà nào, đọc sách mà vấp váp liên tục.

"... như bảo xích tử chi tâm. Tâm thành cầu chi, tâm thành cầu chi, tâm thành..."

Ta bị cái giọng này làm phiền, lớn tiếng hô: "Tâm thành cầu chi, tuy bất trung, bất viễn hĩ!"

Âm thanh ngoài sân khựng lại, kinh ngạc thốt lên: "Là ai?"

---

Cánh cửa viện nhẹ nhàng bị gõ.

Dư Thập Cửu đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở, chỉ thấy một thư sinh đứng ở cửa.

Ông ấy tay cầm quyển sách, dáng người gầy gò, tóc đã điểm bạc, trông như một tiểu lão đầu tinh thần sa sút.

Thư sinh nhìn thấy Dư Thập Cửu cao lớn thì giật mình: "Hơ! Là cháu! Dư Thập Cửu!"

Mỗi bước mỗi xa

Dư Thập Cửu gật đầu, gọi một tiếng: "Diễn thúc."

Diễn thúc?

Dư Thập Cửu nói với ta: "Trong thôn chỉ có ba dòng họ lớn, đều có quan hệ thân thích, người này tính theo bối phận là đường thúc của ta."

Ta ló đầu ra từ sau lưng rộng lớn của Dư Thập Cửu, thăm dò gọi: "Diễn thúc?"

Tiểu lão đầu thư sinh kia cười đến nếp nhăn nơi khóe mắt híp lại, đáp một tiếng: "Ấy, ra là cháu dâu. Thầy toán tử đầu thôn nói rồi, cháu chính là quý nhân của ta!"

Mặt ta đỏ bừng, không biết giải thích thế nào rằng ta không phải là tức phụ của Dư Thập Cửu, nhưng lại bị khơi dậy sự tò mò: "Thầy toán tử nói gì ạ?"

---

Tiểu lão đầu thư sinh trong vài ba câu đã giải thích rõ ràng.

Ông ấy là tú tài duy nhất trong thôn.

Thuở nhỏ đi học cũng coi như là tiểu một thần đồng, các kỳ thi đồng thi viện đều có thứ hạng tốt.

Đến kỳ thi hương thì thi mười mấy năm vẫn không đỗ.

Mắt tiểu lão đầu tú tài sáng lên: "Thần toán tử nói rồi, ta thiếu chút vận may. Mà ông ấy bấm đốt ngón tay tính toán, nói hôm nay người đầu tiên nói chuyện với ta chính là quý nhân của ta! Đó chính là cháu dâu đó! Ở cái nơi thôn dã này mà biết đọc sách, nhất định không phải người phàm rồi!"

Ô hô!

Bản tiểu thư cũng khá lợi hại.

Nhưng Tứ thư Ngũ kinh ta đều là nghe huynh trưởng ta đọc mà học lỏm được.

Những câu danh ngôn thì biết một chút, nhưng thường thì nhớ câu trên lại quên câu dưới, câu mà tiểu lão đầu này đọc ta vừa hay lại biết mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com