Ta chỉ có thể hơi tiếc nuối nói: "Vậy thì mua hai cân thôi vậy, mấy ngày nay chắc là đủ ăn rồi."
Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Thôi thôi, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ... Chưởng quầy, cho hai cân!"
Rồi từ trong n.g.ự.c móc ra hai trăm văn, cẩn thận đếm đi đếm lại mấy lần, mới đưa cho chưởng quầy.
Chưởng quầy cười nói: "Cô nương này nói chuyện dễ nghe, tặng thêm cho hai người hai miếng nữa, lần sau lại ghé qua nhé!"
---
Mua xong bánh hạt dẻ, bọn ta lại dạo quanh chợ một vòng.
Cho đến khi tiêu hết sạch tiền trong tay hắn.
Mỗi bước mỗi xa
Vẻ mặt hắn có chút không tốt: "Tiểu tổ tông, ngươi đây là không chừa cho ta một xu nào à... Không mua nữa, mấy đồng tiền cuối cùng này ta đi mua cái đèn lồng, nếu không chúng ta phải mò mẫm về đấy."
Mua xong đèn lồng, hắn lại cõng ta về.
Lưng hắn rộng rãi, đi rất vững chắc, chỉ là cả người toàn cơ bắp rắn chắc có hơi cộm.
Ta một tay cầm đèn lồng, tay kia ôm hộp bánh hạt dẻ, đói bụng thì lại gặm một miếng nhỏ.
Ăn vụn bánh rơi đầy đầu hắn.
Hắn có chút bất lực: "Tiểu tổ tông, mấy cái vụn bánh ngươi làm rơi kia, cũng đủ ta mua một con gà nướng rồi."
Ta không để ý đến hắn, cứ tự mình ăn ngon lành.
Trời đã hoàn toàn tối đen, ta vốn nên sợ hãi nơi hoang vu này, nhưng dựa vào cái người vóc dáng to lớn ấm áp này dường như cũng không còn sợ nữa.
Đang đi, bỗng nhiên từ ruộng lúa bên đường truyền đến tiếng sột soạt, còn có tiếng kêu kỳ lạ không biết là đau đớn hay vui sướng.
Bước chân hắn khựng lại, còn ta thì rất tự nhiên đưa đèn lồng chiếu qua.
Chỉ thấy——
Giữa ruộng có hai thân thể trần trụi chồng lên nhau, đối diện bọn ta là một cái m.ô.n.g trắng to tướng.
---
"Á!"
Ta kinh hô một tiếng.
Trong nháy mắt, đèn lồng bị Dư Thập Cửu thổi tắt ngóm.
Hắn cõng ta chạy như bay trong bóng tối, bước chân nhanh như muốn mọc cánh, chỉ trong chốc lát đã chạy xa mấy trượng.
Ta sợ hãi mắng to: "Dư Thập Cửu, ngươi vội đi đầu thai hả! Chạy nhanh như vậy làm gì!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn không nói gì, mãi đến khi chạy được cả dặm đường, mới thở hổn hển dừng lại.
Hắn nghỉ một lát, rồi mới đốt lại đèn lồng, tiếp tục cõng ta về nhà: "Đi thôi."
Ta vẫn còn đang nghĩ đến cái m.ô.n.g trắng hếu vừa nãy.
Cảnh tượng như vậy, ta chưa từng thấy bao giờ.
Nhưng ta có chút tò mò: "Thập Cửu, phu thê trong thôn không nằm ở nhà, sao lại nằm ở ngoài ruộng vào ban đêm vậy?"
Bước chân Dư Thập Cửu khựng lại, ta cảm thấy người hắn nóng lên.
Hắn thở mạnh đáp: "Trẻ con hỏi nhiều làm gì!"
Ai là trẻ con chứ!
Ta đã cập kê rồi!
Cái tên Dư Thập Cửu này chẳng lẽ thật sự nghĩ ta không biết gì sao?
Tranh ảnh huynh trưởng giấu trong thư phòng ta cũng từng xem rồi.
Chỉ là ta không biết vì sao phu thê trong thôn lại phải ra ruộng làm chuyện đó.
Dư Thập Cửu không chịu nổi ta cứ hỏi mãi, cuối cùng chỉ nói: "Có lẽ chỉ là phu thê một đêm thôi."
Ta nghe mà như lọt vào sương mù.
---
Buổi tối không hiểu sao có chút nóng bức.
Ta trằn trọc trên giường mãi không ngủ được, trong đầu toàn là cái m.ô.n.g trắng hếu kia.
Ta nghe thấy Dư Thập Cửu cũng trở mình mấy lần.
Tiếng ngáy khẽ khàng hôm qua không còn nghe thấy nữa, hơi thở của hắn rất nhẹ, dường như cũng chưa ngủ.
Ta lại nghĩ đến thân thể nóng rực của hắn, mùi bồ kết trên chăn bao bọc lấy ta, có chút giống mùi trên người hắn.
Trong khoảnh khắc mặt ta đỏ bừng, nửa đêm vén chăn ngồi dậy mắng: "Đồ nhà quê!"
Dư Thập Cửu một hồi lâu sau mới nói: "Tiểu tổ tông, nửa đêm tỉnh giấc cũng phải mắng ta một câu sao?"
Ngồi dậy có chút lạnh, ta quấn chặt chăn rồi lại nằm xuống: "Hừ."
Dư Thập Cửu thấy ta chưa ngủ, bèn nói chuyện vu vơ với ta: "Cái bánh hạt dẻ đó ngươi ăn chậm thôi, đó là tiền ta dành dụm bao năm để cưới tức phụ đấy. Mấy ngày nữa ta đi săn bán chút thú rừng, dành dụm được tiền rồi lại dẫn ngươi đi trấn trên."
"Hừ hừ."
Dành dụm lâu như vậy mà chỉ được hơn hai trăm văn, trách sao hắn không cưới được tức phụ.