Về Quê Sinh Sống

Chương 3



Vị hôn phu của ta, ta đã gặp qua rồi, là một tài tử nổi tiếng ở kinh thành, viết văn rất hay, thỉnh thoảng còn sai nha hoàn mang cho ta vài món đồ mới lạ.

Là một nam tử vô cùng tốt!

Sau khi bị tịch biên gia sản mà không đến tìm, ta cũng không trách hắn ta, Nhiếp chính vương chính là một tên điên, lúc này mà dây dưa gần gũi với ta, biết đâu lại liên lụy đến nhà hắn ta cũng bị tịch biên thì sao.

Trong lòng hắn ta chắc chắn vẫn còn có ta.

Dù sao lúc đó ta không bị đưa vào giáo phường ti, huynh trưởng nói cũng là do hắn ta giúp đỡ.

---

Trấn trên đang vào phiên chợ, vô cùng náo nhiệt.

Nào là người bán kẹo hồ lô, thịt dê nướng, mì vằn thắn, còn có người làm bánh hoa tươi, cá nướng và bánh ngải.

Người từ khắp nơi đổ về trấn nhỏ này không ít, đúng là mỹ thực các nơi đều có đủ.

Dư Thập Cửu hào phóng vung tay: "Ngươi xem muốn ăn gì, ta mua cho ngươi!"

Ta đi một vòng, chỉ dừng lại trước cửa tiệm bánh ngọt.

Nơi đó có bánh hạt dẻ vừa mới làm xong, là thứ ta quen thuộc, hương vị ngọt ngào trong ký ức ùa về, khiến ta không khỏi ứa nước miếng.

Ta khẽ kéo vạt áo hắn: "Thập Cửu, ta muốn ăn cái này."

Hắn dẫn ta nghênh ngang bước vào, lại bị chưởng quầy sỉ nhục một trận.

"Đi đi đi, không có tiền học người ta mua bánh ngọt làm gì! Đây đều là đồ mới lạ quý nữ kinh thành ăn, cái loại chân đất như ngươi dẫn theo nha đầu nhà quê cũng dám đòi ăn hả?"

Ông ta mắng Dư Thập Cửu thì thôi đi.

Nhưng ông ta lại mắng ai là nha đầu nhà quê?

Mỗi bước mỗi xa

Nhìn lại Dư Thập Cửu, cao ta như vậy, người ta mắng hắn vậy mà hắn cũng không giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn không giận ta giận, ngay lập tức ta liền mắng lại: "Bánh hạt dẻ mà quý nữ kinh thành ăn đều là của tiệm Lan Hương, nhà ngươi ở đâu ra sao ta chưa từng nghe nói đến? Treo cái biển hiệu Quế Hương, chẳng lẽ là bắt chước người khác, ở cái trấn nhỏ này lừa gạt dân quê? Quý nữ nhà nào lại ăn cái thứ bánh tạp nham của nhà ngươi!"

Chưởng quầy nghe mắng, dừng tay gảy bàn tính, lúc này mới ngước mắt lên nhìn thẳng ta một cái.

Ông ta đánh giá ta một hồi, rồi bật cười: "Nha đầu nhà quê như ngươi cũng từng đến kinh thành sao?"

"Ngươi quản ta có đến hay không! Ngươi mở cửa làm ăn có bán hay không thì nói! Giá cũng không nói đã đuổi người, loại như ngươi đáng đời chỉ có thể ở cái trấn nhỏ này, cả đời cũng không làm lại được tiệm Lan Hương!"

Chưởng quầy dường như có chút tức giận, đặt sổ sách xuống rồi bước ra.

Dư Thập Cửu kéo tay ta: "Kiều tiểu thư, không được thì chúng ta ăn thứ khác, đừng đôi co với ông ta."

Ta đứng chắn trước mặt Dư Thập Cửu cao lớn, lén nói với hắn: "Thập Cửu đừng sợ, phụ thân ta là ngôn quan. Ta cãi nhau trong giới quý nữ ở kinh thành, chưa từng thua ai đâu."

Dư Thập Cửu nghe vậy ngẩn người, rồi khẽ cười: "Ừ, không sợ."

Nhưng hắn lại bước lên trước một chút, chắn trước mặt chưởng quầy.

Ai ngờ chưởng quầy bước ra không hề tức giận, ngược lại còn khách khí đưa cho ta một miếng bánh hạt dẻ nhỏ: "Vậy cô nương nếm thử xem, hương vị bánh của ta có gì khác biệt không?"

---

Ta cẩn thận nhấm nháp một miếng bánh hạt dẻ.

Vị ngọt thơm quen thuộc lập tức lan tỏa khắp miệng, một miếng nhỏ thôi cũng đã khơi dậy cơn thèm thuồng của ta. Ta nhanh chóng ăn hết miếng bánh trên tay, vậy mà vẫn còn hơi thòm thèm.

Ta có chút kinh ngạc: "Tiệm bánh của ngươi tuy rằng cái tên có vẻ bắt chước, nhưng hương vị lại không hề thua kém. Thậm chí ngọt mà không ngấy, bình thường ta ăn hai miếng bánh hạt dẻ là đủ rồi, hôm nay lại thấy có thể ăn thêm vài miếng nữa."

Chưởng quầy nghe vậy mừng rỡ: "Bánh hạt dẻ của ta bán cũng không đắt hơn nhà kia, chỉ có một trăm văn một cân, cô nương có muốn mua chút về không?"

Ta gật đầu, một trăm văn quả thật không đắt, bình thường ta mua bánh ngọt tùy tiện cũng tốn mấy lượng bạc.

Ai ngờ Dư Thập Cửu ghé lại gần, vẻ mặt hơi khó xử: "Tiểu tổ tông, trên người ta chỉ có hơn hai trăm văn..."

Hơn hai trăm văn?!

Ta biết hắn nghèo, nhưng không ngờ lại nghèo đến mức này.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com