Về Quê Sinh Sống

Chương 2



Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng.

Hắn đã gọi ta dậy: "Kiều tiểu thư, mau dậy thôi! Ta dẫn ngươi đi ăn ngon!"

Tối qua ta khóc đến gần nửa đêm, sáng ra càng buồn ngủ không chịu nổi.

Vậy mà bị cái giọng oang oang của hắn gọi dậy.

Cái tên nhà quê này, nói chuyện sao mà cứ như sấm rền vậy!

Đợi ta mặc quần áo xong ngồi dậy, đôi mắt báo sáng ngời của hắn nhìn ta, còn đôi mắt ngái ngủ của ta vẫn còn ngấn lệ vì buồn ngủ nhìn hắn.

Hắn hỏi: "Sao còn không xuống giường?"

Ta chỉ vào mái tóc xõa tung, nói: "Ngươi phải giúp ta chải đầu."

Mỗi sáng thức dậy, đều có nha hoàn hầu hạ ta chải tóc rửa mặt, búi tóc của ta quá phức tạp, một mình ta làm sao mà búi được.

Nơi này không có ai khác, đương nhiên là hắn phải giúp ta búi tóc rồi.

Khuôn mặt đen sạm của hắn hơi ửng đỏ: "Đừng đùa, làm sao ta biết cái này?"

Ta liếc xéo hắn một cái.

Không biết thì không học được à? Chẳng lẽ còn muốn bản tiểu thư dạy ngươi chắc?

---

"Chỉ là búi cái này lên, quấn mấy vòng... Á... Ngươi làm ta đau rồi."

Bàn tay người này to như vậy, vậy mà chẳng khéo léo chút nào.

Ta vốn muốn búi kiểu song bình kế, nhưng hắn loay hoay cả nửa canh giờ, vậy mà chỉ búi ra được hai cái búi nhỏ xíu.

Trông cứ như trên đầu ta mọc ra hai viên thịt vậy.

Tóc trên viên thịt đó còn rối bù nữa chứ.

Ta bực mình đẩy hắn ra: "Nếu ngươi là nha hoàn của ta, chắc chỉ xứng đi đổ bô thôi!"

Hắn lại cười toe toét vẻ hài lòng: "Ta thấy thế này đẹp mà, khuôn mặt búp bê xinh xắn của ngươi, làm gì phải búi cái kiểu tóc già nua đó, thế này tốt lắm rồi."

Ai già nua chứ!

Kiểu tóc trước đây ta búi là kiểu các quý nữ ở kinh thành thích nhất đấy!

Cái tên nhà quê này thì biết cái gì!

Hắn kéo tay ta xuống giường: "Đi thôi, trời sắp sáng hẳn rồi. Muộn nữa chúng ta phải đi đường đêm về đấy."

---

Ta hoàn toàn không biết, người này lại dẫn ta đi leo núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nói muốn đi trấn trên.

Trấn trên cách cái thôn nhỏ này mười mấy dặm đường, lại toàn là đường núi, gồ ghề khó đi vô cùng.

Ta đi được một lát đã mệt đến mức không đi nổi nữa.

Từ hôm qua đến giờ ta chưa ăn hạt cơm nào, đi bộ một lúc đã đói đến hoa mắt chóng mặt.

Hắn dừng lại, quay đầu nhìn ta: "Nhanh lên, nếu không tối không về kịp đâu."

Ta bực mình, càng không muốn đi nữa.

Ta hét với hắn: "Cái gì ngon mà phải chạy xa như vậy!"

Hắn nói: "Trong thôn toàn là rau dại ngô kê, ngươi lại không thích ăn. Muốn ăn ngon, phải đến trấn trên mua."

Nhưng đường đến trấn trên còn xa xa lắm!

Bắp chân ta đã đau nhức không chịu nổi rồi.

Ta ngồi phịch xuống tảng đá lớn dưới gốc cây giận dỗi: "Đường gì chứ, nhất định phải để bản tiểu thư tự đi sao!"

Hắn suy nghĩ một lát, rồi ngồi xổm xuống, quay tấm lưng rộng về phía ta.

"Lên đi, ta cõng ngươi. Với cái tốc độ rùa bò của ngươi, e rằng đến năm sau chúng ta cũng chẳng ăn được gì!"

Ta càng tức giận hơn: "Ngươi là ai chứ, bản tiểu thư là người ngươi muốn cõng là cõng được sao!"

Mỗi bước mỗi xa

---

Người này tuy thô lỗ, nhưng thân thủ lại khá nhanh nhẹn.

Cõng Ta đi trên đường núi mà vẫn nhanh như bay.

Ta ôm chặt cái đầu to tướng của hắn, hung hăng uy hiếp: "Chuyện ngươi cõng ta không được nói ra ngoài! Vị hôn phu của ta mà biết được, chắc chắn sẽ không cần ta nữa đâu!"

Tuy bị tịch biên gia sản, nhưng hôn ước của ta vẫn còn.

Ta nghĩ, đợi phụ mẫu huynh trưởng đến đón ta rồi, vị hôn phu của ta hẳn vẫn sẽ dùng kiệu tám người khiêng đến rước ta.

Huynh trưởng đã nói qua, nhà bọn ta bị oan, đợi khi được minh oan rồi, sẽ lại như trước thôi!

Dù sao cái tên nhà quê này cũng chỉ hầu hạ ta một thời gian.

Đợi ta về lại kinh thành, sẽ dùng tiền bạc đập vào mặt hắn để bịt miệng là xong!

Hắn nghe ta nói xong, kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Ối chà, ngươi còn có vị hôn phu cơ à? Sao ngươi thảm hại thế này mà không thấy hắn đến tìm ngươi? Một tiểu thư được nuông chiều như ngươi, vậy mà cũng chỉ có thể theo ta ăn canh rau dại thôi sao!"

Cái tên này dám chế nhạo ta!

Ta dùng sức giật mạnh hai lỗ tai hắn, khiến hắn kêu đau một tiếng.

Lúc này ta mới hài lòng đáp lại hắn: "Ngươi thì biết cái gì!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com