"Ngô thì ngươi không ăn, đây là canh rau dại vừa nấu xong, ngươi ăn rồi ngủ đi!"
Ta trùm chăn kín mít, người kia lại không buông tha, cứ bưng bát khuyên ta.
Ai thèm ăn cái thứ canh rau dại đó chứ.
Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng tiếc không bỏ vào.
"Không ăn, không ăn! ngươi mang đi đi!"
Ta bị hắn làm phiền, bực bội hất tay một cái.
Ai ngờ nghe thấy tiếng "choang" giòn tan, ta ngẩn người, thò nửa cái đầu ra khỏi chăn.
Liền đối diện với một đôi mắt báo đang giận dữ.
Mà trên đất, là cái bát sứ vừa bị ta vô tình vung tay làm vỡ.
Ta bị ánh mắt kia dọa đến run rẩy, rồi lại nghẹn giọng hét: "Chẳng phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta sẽ đền cho ngươi!"
Mỗi bước mỗi xa
Hắn không ép ta uống canh nữa.
Chỉ lẳng lặng thu dọn mảnh vỡ.
Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hình như hắn đang tức giận.
Nhưng một tên nhà quê giận thì cứ giận đi, còn muốn bản tiểu thư dỗ dành hắn chắc?
Càng nghĩ ta càng tức, úp mặt xuống gối ngủ tiếp.
---
Phụ thân ta vốn là một quan kinh thành.
Ở trên triều đã buộc tội Nhiếp chính vương đương triều.
Nhiếp chính vương giận dữ tịch biên gia sản nhà ta, phụ mẫu huynh trưởng và đám nô bộc trong nhà đều bị đày đến biên cương chịu khổ sai.
Chỉ riêng ta, vốn nên bị đưa đến giáo phường ti, lại được người che chở giữ lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lão bộc trung thành trong nhà đưa ta về thôn quê, giao cho người cháu trai của ông ấy – Dư Thập Cửu.
Hắn khỏe mạnh vạm vỡ, trời đầu xuân đã mặc một chiếc áo đơn ngắn, cánh tay lộ ra còn to hơn cả hai bắp chân ta cộng lại. Hắn cao lớn bằng cả mái hiên nhà, nói chuyện thì thô lỗ như sấm, cả ngày không đi săn thì làm ruộng.
Thô lỗ, thật sự quá thô lỗ.
---
Nửa đêm ta bị đói tỉnh giấc.
Bụng dạ kêu réo ùng ục.
Nhà Dư Thập Cửu không giàu có gì, đến ngọn đèn dầu cũng tiếc không đốt, từ sớm đã đi ngủ.
Ta nhìn lên xà nhà thấp lè tè bị mọt đục khoét.
Hít thở toàn mùi ẩm mốc cũ kỹ của nhà gỗ, gió lạnh lẽo không ngừng lùa vào qua khung cửa sổ thủng lỗ chỗ, bên tai còn có tiếng ngáy khẽ của nam nhân xa lạ.
Rõ ràng mấy ngày trước ta còn được phụ mẫu ngươi trai yêu thương chiều chuộng, còn ngủ trên chiếc giường bạt bộ thiên công.
Chiếc giường bạt bộ thiên công đó phải tốn một người thợ cả ngàn ngày công mới làm xong, dùng toàn nam mộc, hồng mộc và hoàng hoa lê thượng hạng, trên bức phù điêu bên ngoài chạm khắc hàng trăm hình chim thú và nhân vật.
Gian trong cùng là chỗ ta ngủ, bên ngoài có một hành lang nhỏ là chỗ nha hoàn ngủ, ngoài nữa là bàn trang điểm của ta.
Nói là giường, kỳ thực tương đương với một căn phòng.
Chiếc giường đó sau này ta xuất giá sẽ mang theo, cũng là đồ cưới ta và phu quân cùng nhau ngủ. Mắt thấy hôn sự đã định, giờ lành cũng đã chọn, không ngờ lại bị tịch biên gia sản, ngay cả chiếc giường bạt bộ thiên công giờ phút này cũng đã bị sung công.
Nhìn lại căn nhà rách nát chăn mền hôi hám này, ta nhất thời không khỏi bi thương trào dâng.
"Hu hu hu..."
Ta trùm chăn khóc thút thít.
Tiếng ngáy khẽ của nam nhân ngừng lại, tiếng thở cũng nhẹ hơn nhiều, không biết có phải đã tỉnh giấc hay không.
Ta lại càng khóc lớn hơn, không muốn dừng lại nữa.
Kệ hắn, ta ngủ không ngon, dựa vào cái gì mà một tên nhà quê như hắn lại ngủ say như vậy?