Nhưng sau khi huynh trưởng đến, lại nói: "Tiểu tử Vương gia kia nghe nói ta đến đón muội, cứ nhất quyết đòi đi theo, ta bảo hắn chờ ở trấn trên rồi, muội theo ta đi tắm rửa chải đầu một chút rồi hẵng đi."
Tiểu tử Vương gia chính là vị hôn phu của ta.
Hắn ta là Nhị công tử nhà Vương thái phó.
Huynh trưởng đánh giá nơi ta ở một hồi, lại nhìn Dư Thập Cửu đang đứng ở cửa, nhỏ giọng hỏi: "Cái tên Dư Thập Cửu đó là một đại nam nhân, lại ở cùng muội trong cái nhà nhỏ rách nát này sao?!"
Ta nhìn thẳng vào mắt huynh ấy, thản nhiên nói: "Muội ở giường bên trong, hắn trải chiếu ngủ ở ngoài, sao vậy?"
Chẳng qua là gian trong gian ngoài chỉ ngăn cách bằng một tấm rèm, ban đêm nói một câu nói mớ cũng nghe rõ mồn một.
Huynh trưởng muốn nói lại thôi.
Ta nhìn huynh ấy với ánh mắt thản nhiên, các loại tranh ảnh trong thư phòng của huynh ấy ta cũng từng thấy rồi, ta biết huynh ấy đang nghĩ gì, nhưng thật sự không có.
Muốn có cũng không có.
---
Khi ta đi.
Không chỉ Dư Thập Cửu tiễn ta, mà ngay cả tiểu lão đầu tú tài kia cũng đến.
Ông ấy nhìn huynh trưởng ta liên tục vái chào, vẻ mặt tò mò muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.
Ta bảo huynh trưởng lên xe, rồi quay sang nói lời tạm biệt với bọn họ.
Ta nói với tiểu lão đầu tú tài: "Thật ra cháu không phải là tức phụ của Dư Thập Cửu, chỉ là trong nhà gặp nạn đến đây ở tạm mấy ngày. Nếu sau này thúc thi đỗ công danh đến kinh thành, có thể đến tìm cháu."
Tiểu lão đầu tú tài kinh ngạc đến râu cũng dựng ngược lên: "Quả nhiên là quý nhân! Lại còn là quý nhân từ kinh thành!"
Nhưng quay đầu ông ấy lại lẩm bẩm: "Đáng thương cho đứa cháu Thập Cửu của ta rồi, e là ngày mai mấy thẩm tử giặt đồ bên sông lại đồn ầm lên, tức phụ xinh đẹp của Dư Thập Cửu đã bỏ theo tiểu bạch kiểm ở trấn trên rồi."
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta muốn cười nhưng lại ngại ngùng không dám cười.
Chỉ còn Dư Thập Cửu là mặt mày đen sầm, giống như thật sự nhập vai rồi vậy.
Ánh mắt hắn chạm phải mắt ta một thoáng, rồi lại dời đi như bị kim châm.
Hừ, vậy mà đến nhìn thẳng bản tiểu thư một cái cũng không chịu, vậy thì bản tiểu thư đi đây!
---
Vương nhị công tử đã đợi ở quán trọ rất lâu.
Ta tắm gội thay quần áo rồi chải chuốt kỹ càng một hồi mới ra.
Nương tử chải đầu mà huynh trưởng tìm ngoài phố, tay nghề tốt hơn Dư Thập Cửu nhiều.
Đợi ta thay quần áo xong bước ra, huynh trưởng mới thở dài một tiếng: "Vừa nãy ta ngại không nói, cái dáng vẻ của muội ở nhà Dư Thập Cửu suýt chút nữa ta không nhận ra, chẳng khác nào một nha đầu nhà quê."
Mỗi bước mỗi xa
Ta bật cười thành tiếng, xem ra tay nghề chải đầu của Dư Thập Cửu ai cũng thấy rõ, nhưng cười xong trong lòng lại hơi buồn bã một chút.
Sau này Dư Thập Cửu sẽ không chải đầu cho ta nữa rồi.
---
Ta bảo với huynh trưởng Xảo Nhi cũng ở bên này.
Thế là huynh ấy dùng văn thư và ngân lượng chuộc người ra.
Xảo Nhi lau nước mắt khóc một hồi.
Trong lòng huynh trưởng không vui: "Ngôn quan theo luật là không thể động vào, ta và phụ thân cũng không ngờ Nhiếp chính vương lại táng tận lương tâm như vậy, chúng ta rốt cuộc vẫn là làm d.a.o cho người khác. Chúng ta ở triều đình kiếm sống, phụ thân quan vị cao thì mới có cẩm y ngọc thực cho các muội, phụ thân mắc tội thì cũng liên lụy đến các muội."
Xảo Nhi nói: "Vậy chẳng lẽ ta không có được chút lựa chọn nào sao? Lần này trở về rồi, liệu lần sau gặp chuyện, chúng ta lại phải chịu tội gì nữa?"
Huynh trưởng im lặng, không biết trả lời nàng ấy thế nào.