Buổi tối, Nhị công tử Vương gia mở tiệc chiêu đãi bọn ta.
Hắn ta trông vẫn là một vị quý công tử phong độ lịch lãm.
Nhị công tử đánh giá ta hồi lâu: "Nhiêu Nhiêu... đã trưởng thành rồi."
Ta bị ánh mắt kia nhìn có chút không thoải mái, ngay cả Dư Thập Cửu ngày thường cũng không nhìn người ta chòng chọc như vậy.
Có một loại cảm giác bị mạo phạm.
Nhưng nghĩ đến huynh trưởng nói Vương gia và nhà bọn ta có quan hệ mật thiết, ta chỉ hừ lạnh một tiếng.
Mỗi bước mỗi xa
Chỉ là giọng hơi lớn, khiến nhị công tử có chút không tự nhiên, Xảo Nhi ở bên cạnh khẽ cười.
Huynh trưởng thấy ta không vui, vội nói: "Ngồi đi."
Mọi người ngồi xuống, ánh mắt nhị công tử liếc sang Xảo Nhi bên cạnh.
Xảo Nhi chưa thay quần áo, lớp trang điểm trên mặt vẫn diễm lệ như trước.
Nhị công tử nhíu mày, hỏi: "Vị này là?"
Ta nói: "Đây là muội muội nhà nhị thúc của ta, muội ấy lưu lạc ở đây, ta liền nhờ huynh trưởng đưa về cùng."
Nhị công tử buột miệng: "Vậy chẳng phải là từ giáo phường ti..."
Hắn ta không lộ vẻ gì mà dịch người sang bên cạnh, dường như muốn tránh tiếp xúc với Xảo Nhi.
Trong lòng ta bốc lên chút lửa giận, chỉ là thấy huynh trưởng ở đó, ta cố gắng kìm nén xuống.
Một bữa cơm trôi, nhị công tử ngay cả món ăn mà Xảo Nhi gắp cũng không đụng đến, sau đó càng trắng trợn dặn dò người hầu đi chuẩn bị đồ ăn riêng cho mình.
Trước đây ta chỉ gặp nhị công tử ở các buổi tiệc, đây là lần đầu tiên cùng hắn ta ăn cơm chung bàn.
Phụ thân ta nói rồi, trên bàn ăn có thể thấy rõ nhất tính cách một người, nhị công tử này thật là tự đại vô lễ.
---
Buổi tối nghỉ lại ở quán trọ.
Xảo Nhi do dự một hồi, kéo ta ghé tai nói nhỏ: "Trước đây ở kinh thành, ta nghe các tỷ muội nói rồi, nhị công tử này có chút quái gở. Tỳ nữ hầu hạ trong nhà hắn thường xuyên bị hắn đánh đập tàn nhẫn, hắn tính tình tàn bạo, không coi những người đó ra gì."
Ta gật đầu, lòng căm ghét hắn ta lên đến đỉnh điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phụ thân ta nói đúng, cái loại người nhìn trên bàn ăn đã thấy không ra gì, thì đúng là không ra gì thật.
Ta hỏi huynh trưởng: "Nhất định phải gả cho Nhị công tử này sao?"
Huynh trưởng im lặng một hồi, xoa đầu ta: "Nhiêu Nhiêu, gia tộc đã che chở muội, muội cũng nên vì gia tộc mà làm chút gì đó."
Ta nói thẳng: "Huynh xem hắn đối xử với Xảo Nhi thế nào kìa! Trước đây có lẽ chúng ta còn môn đăng hộ đối, bây giờ nhà chúng ta sa sút rồi, dù có quay về thì người nhà chúng ta đều đã chịu khổ cả, sau này chẳng phải hắn vẫn khinh thường chúng ta sao? Cái dáng vẻ cao quý của hắn như vậy, e rằng muội khó mà xứng đôi."
Huynh trưởng chỉ nói: "Đừng làm mình làm mẩy nữa, Nhiêu Nhiêu."
Ta ngồi trong phòng mình, trước ngọn đèn dầu lấy ra cuốn "Hương Dã Bảo Giám" kia.
Nếu trở về, e rằng những thứ này cũng phải bỏ lại hết.
Ta mở sách ra, bên trong rơi ra một tờ giấy thô, là nét chữ xấu xí vặn vẹo của Dư Thập Cửu, trên đó viết đầy "Tạ Tĩnh Nhiêu".
Nước mắt ta "soạt" một tiếng rơi xuống, thấm ướt tờ giấy.
Tên hay đến mấy thì sao chứ.
Vừa không lưu danh sử sách cũng chẳng khắc được trên bia đá, có lẽ nhiều năm sau cũng chỉ để lại một cái tên "thị" nào nào đó.
Ta nhớ lại những tranh đấu lẫn nhau giữa các quý nữ ở kinh thành, bỗng nhiên cảm thấy thật vô vị.
Những ngày ghen tuông chua xót đó, còn không bằng những ngày ta sống vui vẻ ở nơi thôn dã này!
Ta nắm chặt tờ giấy, lại nghĩ đến những câu chuyện của Dư Thập Cửu.
Vận mệnh của ta chẳng qua cũng chỉ nằm trong tay người khác mà thôi.
Ta tưởng rằng mình đã thoát khỏi giáo phường ti, nhưng không ngờ vẫn còn một Vương nhị công tử tính tình tàn bạo đang chờ đợi ta.
Nhưng nếu không có trận tai họa này, e rằng ta còn chẳng biết hắn ta đáng ghét đến vậy.
Vẫn là Dư Thập Cửu đáng yêu hơn.
Cũng không biết bây giờ hắn đang làm gì nữa.
Không có ta, có phải là vui vẻ lắm không.
Nhưng ta lại không muốn hắn vui vẻ, bản tiểu thư cũng không vui vẻ, dựa vào cái gì hắn lại vui vẻ như vậy!
Thôi vậy, hắn cứ vui vẻ một chút đi, nếu ta không được vui vẻ, hy vọng người mà ta thích cũng có thể vui vẻ một chút.