Ta nghĩ ngợi một lát, viết một bức thư hồi âm cho huynh trưởng.
Trong thư ta viết rất nhiều người, Dư Thập Cửu, tiểu lão đầu tú tài, chưởng quầy bán bánh hạt dẻ, chưởng quầy hiệu sách, còn có Xảo Nhi nữa.
Tính ra, ta đã quen biết rất nhiều người ở đây.
Người tốt nhất đương nhiên là Dư Thập Cửu rồi.
Ta viết đến mấy trang giấy.
Cuộc sống của ta lại có thêm hy vọng mới, huynh trưởng cứ cách một khoảng thời gian lại gửi một phong thư đến.
Ta còn xin huynh trưởng một cuốn sách gửi cho tú tài tiểu lão đầu.
Ta nói với tú tài tiểu lão đầu: "Đây là sách mà bọn họ ở kinh thành thường dùng để thi cử, mỗi năm lại khác. Nghe nói có phương pháp giải đề, còn có thể đoán đề, huynh trưởng ta vừa hay có một cuốn, ta liền bảo huynh ấy gửi đến."
Tiểu lão đầu tú tài lật sơ qua, lập tức mừng như vớ được của quý.
"Quả nhiên là quý nhân của ta! Kỳ thi hương lần này có hy vọng rồi!"
Ta gãi đầu nghĩ, cũng không biết cuốn sách này có hữu dụng không nữa.
Dù sao ở kinh thành có rất nhiều công tử ca nhi có sách cũng thi không đậu mà.
Dư Thập Cửu lại nói: "Ta thì thấy ngươi tặng sách này rất tốt, thúc ấy thi mười mấy năm rồi, mỗi lần đi đều thấp thỏm lo âu, trở về thì ủ rũ thất vọng. Ngươi cho thúc ấy chút hy vọng, dù sao cũng tốt hơn là không có gì."
Ừ nhỉ, có còn hơn không.
---
Đêm đó ta ngồi trước bàn viết thư cho huynh trưởng.
Trước đây khi ta sao chép sách, Dư Thập Cửu luôn ngồi bên cạnh.
Bây giờ thì không đến nữa.
Ta cảm thấy trong lòng có chút bực bội, lớn tiếng gọi: "Dư Thập Cửu, Dư Thập Cửu, Dư Thập Cửu!"
Hắn chạy vội đến, nhìn vào trong: "Sao vậy?"
Ta kéo hắn ngồi xuống bên bàn.
Ta nói: "Thập Cửu, ta dạy ngươi viết chữ nhé! Trước đây đã nói rồi mà!"
Dư Thập Cửu ngẩn người, nói: "Ta sống ở cái thôn quê này, không cần cái này."
Ta liền bày ra vẻ mặt nghiêm nghị giả vờ giận dỗi: "Không được, tên của mình vẫn phải biết viết chứ!"
Ta viết tên Dư Thập Cửu trên giấy thô, từng chút một dạy hắn nhận mặt chữ.
Đèn dầu lay lắt, chiếu những con chữ trên giấy không rõ ràng lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong tĩnh lặng có thể nghe thấy tiếng hít thở của Dư Thập Cửu.
Ta đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác nóng bức, đẩy bút về phía hắn: "Ngươi viết đi!"
Bàn tay thô ráp của hắn nhận lấy bút, ngón tay lướt qua tay ta: "Không viết tên ta, ta muốn học tên của ngươi."
"Tên, tên của ta phức tạp hơn tên của ngươi nhiều, ngươi khó học được lắm!"
Hắn lại chỉ nói: "Ta nhớ được. Trước đây học đao pháp, ta đều nhớ nhanh nhất."
Ta chỉ có thể lại nhận lấy bút từ tay hắn.
Bên dưới tên "Dư Thập Cửu" lại viết tên ta "Tạ Tĩnh Nhiêu".
Hai cái tên sát xít nhau lại cung một chỗ, nhìn cũng khá đẹp.
Dư Thập Cửu lại lấy một tờ giấy thô, bắt chước làm theo viết "Tạ Tĩnh Nhiêu", khi viết đến chữ "Tĩnh" ta liền nhắm mắt lại.
Ta khẽ hỏi hắn: "Thập Cửu, ta thương lượng với ngươi một chút, hay là dùng tên của ngươi luyện chữ có được không?"
Ta có chút không thể chịu đựng nổi tên mình xấu xí như vậy.
---
Cho đến một ngày, huynh trưởng gửi đến một phong thư.
Trong thư viết: Nhiêu Nhiêu, đây có lẽ là phong thư cuối cùng rồi, ba ngày sau ta sẽ lên đường đến đón muội. Nhiếp chính vương đã bị tống vào ngục, chúng ta cũng đã được sửa lại án xử sai, tuy rằng ta và phụ thân vẫn chưa được phục chức, nhưng cũng sắp rồi.
Ta hưng phấn kể cho Dư Thập Cửu.
Dư Thập Cửu ngẩn người một lát, rồi nói: "Vậy ta giúp nàng thu dọn hành lý."
Ta ngồi một bên, nhìn hắn từng cái từng cái sắp xếp áo yếm, áo lót và áo ngoài của ta, gấp gọn gàng bỏ vào.
Lại nhét vào đủ loại đồ ăn vặt bánh ngọt.
Ta nói với hắn: "Thập Cửu, không cần nhét nhiều đồ ăn như vậy đâu, đến kinh thành sẽ có nhiều thứ ngon hơn."
Tay hắn khựng lại một chút, rồi khẽ đáp: "Ừ."
Không hiểu vì sao, trong lòng ta có một chút chua xót.
Ta nhìn hắn rồi đột nhiên nói: "Thập Cửu, huynh thật tốt với ta."
Dư Thập Cửu vừa thu dọn hành lý vừa nói: "Ta đã đáp ứng sẽ chăm sóc tốt cho nàng. Vị thúc thúc đã giao phó nàng cho ta có ân với ta, ta đã hứa với thúc ấy, nhất định phải làm được."
Mỗi bước mỗi xa
Trong lòng ta đột nhiên bùng lên một nỗi tức giận: "Chỉ vì chuyện đó thôi ư?"
"Chỉ vì chuyện đó thôi."
Ta tiến lại gần hắn, xoay mặt hắn nhìn thẳng vào ta: "Dư Thập Cửu, huynh có dám nhìn vào mắt ta mà nói không?"
Hắn né tránh ánh mắt ta, hàng mi khẽ rũ xuống: "Nàng dù sao cũng phải trở về."