Về Quê Sinh Sống

Chương 11



Thế là bây giờ ta cũng có chút tiền nhàn rỗi rồi.

Ta kéo Dư Thập Cửu: "Tối nay chúng ta đi nghe hát trên thuyền đi! Tối không về nữa!"

Thị trấn về đêm, náo nhiệt vậy mà chẳng kém ban ngày chút nào.

Mặt sông vốn nên đen kịt, lại được điểm xuyết những chiếc thuyền treo đèn lồng.

Có tiếng tỳ bà và tiếng hát từ mặt sông vọng lại.

Thật là náo nhiệt.

Bọn ta tìm một chiếc thuyền lên ngồi, người lái thuyền ở mũi thuyền chèo, bọn ta thì ngồi trong khoang ăn đồ nhắm.

Người lái thuyền nói: "Ca nữ đều luân phiên đi các thuyền, muốn nghe hát thì gọi một tiếng là được."

Ta thấy mới lạ.

Liền gọi một ca nữ lên thuyền.

---

Ánh đèn trong khoang thuyền không sáng lắm.

Ca nữ kia ôm đàn tỳ bà, đầu xuân mà mặc phong phanh.

Tiếng tỳ bà có chút ai oán, giọng hát của nàng ta cũng vậy.

Nghe một hồi, chẳng hiểu sao đến cả đồ nhắm ta cũng nuốt không trôi.

Khóe mắt ta liếc thấy Dư Thập Cửu, cơ bắp hắn căng thẳng, mơ hồ chắn trước mặt ta với tư thế phòng bị.

Đây là vì sao?

Ca nữ hát xong một khúc, cúi người lạy ta một cái thật dài: "Đại tiểu thư, không ngờ có thể gặp ngươi ở đây. Dù Tạ gia đã suy sụp, xem ra cuộc sống của Đại tiểu thư vẫn còn khá tốt."

Lời này nói bóng nói gió, có ý châm chọc, Dư Thập Cửu sớm đã bày ra tư thế phòng bị, là vừa nãy đã nhìn ra không ổn rồi sao?

Nàng ấy nói xong lời này, Dư Thập Cửu càng chắn trước người ta, trực tiếp chất vấn nàng ấy: "Ngươi là ai?"

Còn ta thì mượn ánh sáng không mấy rõ ràng để đánh giá nàng ấy.

Cái đường nét kia càng nhìn càng quen, có chút giống thứ nữ của Nhị thúc ta, Xảo Nhi.

---

Mỗi bước mỗi xa

Nàng ấy quả nhiên là Xảo Nhi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng ấy nói: “Phụ thân ngươi ở triều đình ăn nói không kiêng nể gì, khiến cả nhà đều gặp tai họa. Ta và mấy tỷ muội trong tộc đều lưu lạc ở giáo phường ti, dựa vào cái gì ngươi lại ở đây bình an vô sự, còn có thể sống vui vẻ như vậy?!"

Ta ấp úng không nói nên lời.

Chuyện này ta biết.

Phụ thân ta và huynh trưởng cùng ở triều đình, bọn họ là "Bảo hoàng đảng", vì đương kim Thánh thượng mà không tiếc kết tội Nhiếp chính vương.

Nào ngờ lại bị người khác lợi dụng.

Mà ta, là người cuối cùng mà bọn họ cầu xin Hoàng thượng.

"Thần có c.h.ế.t cũng không tiếc, chỉ cầu hoàng thượng cứu lấy đứa con gái duy nhất này của thần. Thân thể con bé yếu đuối, không chịu được những khổ sở đó."

Nhưng những người như Xảo Nhi thì vẫn lưu lạc vào giáo phường ti.

Lớp trang điểm trên mặt nàng ấy diễm lệ, nhưng trong ánh mắt lại ẩn hiện vẻ mệt mỏi.

Ta bị ánh mắt đó làm giật mình.

Nếu không phải phụ thân và huynh trưởng cầu xin ý chỉ cuối cùng, e rằng bây giờ ta cũng như vậy rồi.

---

Vốn là ra ngoài chơi, cuối cùng lại mất hứng mà về.

Dư Thập Cửu đốt đèn lồng mò mẫm cõng ta về.

Giống như đêm đó.

Ta ngồi sau lưng hắn, lén lút lau nước mắt: "Thập Cửu, trong lòng ta có chút không vui."

Dư Thập Cửu cõng ta càng chặt hơn, giọng hắn trầm thấp từ phía trước truyền đến: "Đây không phải lỗi của ngươi, đó là số mệnh của nàng ta."

Cái gì lại là số mệnh chứ?

Dư Thập Cửu nói: "Ta sinh ra đã là quân hộ, phụ thân và đệ đệ của ta đều vì trưng binh mà c.h.ế.t trên chiến trường, đó là số mệnh của ta. Nhà ngươi giàu có đột ngột gặp tai họa này, ngươi tránh được là số mệnh của ngươi, ca nữ kia không tránh được là số mệnh của nàng ta. Nhưng chỉ cần còn sống, còn sống thì có vạn lần khả năng."

Ta ôm lấy cổ Dư Thập Cửu, lần này không nhịn được khóc ra.

Nước mắt nóng hổi nhỏ xuống gáy hắn.

Cánh tay Dư Thập Cửu siết chặt hơn: "Lúc ta mới nhập ngũ, vì thân hình cao lớn mà từng bước thăng tiến, rất nhanh đã thành bách phu trưởng. Lúc đó ta chưởng quản một trăm người, oai phong biết bao, đãi ngộ cũng tốt hơn binh lính thường một chút.

"Nhưng rất nhanh, bọn ta đi công thành, đội ngũ của ta bị chia vào đợt xung phong đầu tiên. Trên chiến trường, quân tiên phong thông thường đều là đi chịu chết."

Nước mắt ta ngừng lại, ngón tay bất giác túm chặt cánh tay hắn, hỏi: "Sau đó thì sao?"

Dù biết hắn sẽ không chết, nhưng ta vẫn không nhịn được mà tim treo lên cổ họng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com