Dư Thập Cửu cười cười, dường như tất cả đã nguôi ngoai, hắn nói: "Ta nhìn những người bên cạnh từng người ngã xuống, lại thấy người mới bổ sung vào. Ta cố gắng leo lên thang mây, trở thành người đầu tiên đứng trên tường thành. Sau này thành bị công phá, ta lập công.
"Nhưng sau khi lập công, ta không nhận được bất kỳ khen thưởng nào. Hơn nữa quân lính ta dẫn cơ bản đều c.h.ế.t trong đợt xung phong đầu tiên, ta với cái chức bách phu trưởng này cũng thành cái vỏ rỗng."
Liều c.h.ế.t nơi sa trường, cuối cùng không thăng mà còn bị giáng chức, vậy thì uất ức biết bao.
Ta sờ đầu hắn an ủi: "Thập Cửu rất lợi hại, dù không làm quan lớn cũng rất mạnh."
Dư Thập Cửu cười sang sảng: "Nhưng cuối cùng, ta được một vị tướng quân coi trọng, trở thành gia đinh của ông ấy, cũng là quân riêng của ông ấy, đãi ngộ tốt hơn binh lính bình thường không biết bao nhiêu lần. Cũng chính vì điều này, sau này ta mới tránh được nhiều nguy hiểm, bởi vì đối với vị tướng quân kia, ta đã là tài sản riêng của ông ấy, ông ấy đâu nỡ để ta chết."
Câu chuyện này thật là thăng trầm.
"Vậy Thập Cửu, sao ngươi lại quay về đây?"
"Lúc đó ta đánh xong trận theo tướng quân về kinh thành. Vốn tưởng sẽ sống những ngày tốt đẹp, không ngờ tướng quân đắc tội người bị cách chức. Ông ấy tự thân còn khó bảo toàn, ta cũng lưu lạc trên đường phố. Nếu không phải có một người thân trong họ ở kinh thành tiếp tế, e rằng ta đã phải đi ăn xin mà về rồi. Nói ra thì người thân trong họ đó ngươi cũng quen biết, chính là vị lão bộc kia đã ủy thác ngươi cho ta đó."
Thì ra là vậy.
Trải nghiệm của Dư Thập Cửu thật là khúc khuỷu.
Dư Thập Cửu cõng ta sắp về đến nhà: "Cho nên mới nói, mỗi người đều có tạo hóa riêng, ngươi không cần phải ôm đồm hết trách nhiệm về mình."
---
Ta một đêm này ngủ không được yên giấc.
Trong mơ vừa là cảnh Dư Thập Cửu ánh đao bóng kiếm liều chết, vừa là dáng vẻ phụ mẫu huynh trưởng ngấn lệ nhìn ta.
"Tiểu tổ tông, tỉnh dậy, tỉnh dậy!"
Giọng của Dư Thập Cửu đánh thức ta tỉnh khỏi giấc mơ.
Hắn nói: "Ngươi bị ác mộng, trời đã hơi sáng rồi, dậy rồi ta làm chút gì đó cho ngươi ăn."
Ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng vuốt qua mặt ta, ta mới giật mình nhận ra, mặt mình toàn là nước mắt.
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc ăn sáng, hắn vẫn như thường ngày giúp ta chải tóc.
Ta hỏi: "Thập Cửu, nếu như số ngân lượng mà hiệu sách đưa ta dùng hết rồi, ngươi có trách ta không?"
Hắn dùng chiếc lược mới mua nhẹ nhàng chải tóc cho ta, trả lời: "Đó là tiền ngươi tự mình kiếm được, ngươi muốn dùng thế nào thì dùng thế ấy, ta trách ngươi làm gì?"
Ta ấp úng: "Nhưng... nhưng ta đã nói số tiền ngươi mua bánh hạt dẻ ta sẽ trả lại."
Hắn khẽ cười: "Ta không có chỗ nào cần dùng tiền, ngươi muốn tiêu thì cứ tiêu đi."
---
Đêm đó ta lại kéo Dư Thập Cửu đến thuyền phảng*.
*thuyền phảng: thuyền hai thân.
Ta tìm đến Xảo Nhi, đưa hết năm lượng bạc kiếm được trong những ngày này cho nàng ấy.
Ta nói: "Xảo Nhi, đây là toàn bộ gia sản hiện tại của ta, muội cứ cầm lấy trước. Nếu không đủ tiền chuộc thân, ta sẽ nghĩ cách xoay sở thêm."
Ánh mắt nàng ấy nhìn ta, từ ghét bỏ khinh thường đến kinh ngạc, rồi lại có chút đờ đẫn.
Nàng ấy nói: "Đại tiểu thư, bản thân ngươi còn như thế này, còn tâm trí đâu mà lo cho người khác?"
Trên người ta không còn trang sức trâm cài như trước, quần áo cũng là những bộ vải thô bình thường nhất.
Nhưng vì có Dư Thập Cửu, ta cũng không cảm thấy cuộc sống tệ đến mức nào.
Xảo Nhi do dự một hồi, vẫn nhận lấy số tiền đó.
Nàng ấy nói: "Ta sẽ không khách khí với ngươi, ngươi đã cho thì ta sẽ nhận. Nhưng ngươi cũng không cần quá để ý đâu, nếu không có chuyện của phụ thân ngươi, giờ này có lẽ ta cũng đang làm thiếp thất ở nhà nào đó rồi, cuộc sống có lẽ còn không tự tại bằng bây giờ."
Ta ngẩn người một chút, trong lòng cuối cùng cũng đặt xuống được một tảng đá lớn.
Nàng ấy quay người đi nói phải trang điểm chuẩn bị, ta nghe thấy nàng ấy lầm bầm: "Còn thiên kim đại tiểu thư gì chứ, tóc tai chải chẳng khác nào nha đầu quê mùa xấu xí!"
Chỉ là khoảnh khắc quay người, trong mắt nàng ấy dường như có ánh nước lóe lên.