Khúc Mịch vội chạy đến bệnh viện, nhìn khuôn mặt tiều tụy của Thương Dĩ Nhu, lòng anh như bị ai đó moi ra rồi ném vào lửa thiêu đốt. Lại nghĩ đến hai đứa con nhỏ bị bắt cóc đến vẫn chưa có manh mối, anh càng đau đớn.
Thương Dĩ Nhu nhanh chóng tỉnh lại, tiềm thức không cho phép cô gục ngã. Vừa mở mắt, cô đã hỏi ngay: "Có phát hiện gì mới không?"
Khúc Mịch trả lời: "Rương gỗ đã được đưa đến khoa pháp chứng, máy ghi âm và đĩa CD bên trong cũng được chuyển cho chuyên gia kiểm tra. Lục Li đang truy vết Triệu Thiên, hiện đã có một vài manh mối.
"Triệu Thiên?" Thương Dĩ Nhu ngạc nhiên.
Trước đó, Khúc Mịch chưa từng nhắc đến tên hung thủ, vì sợ cô biết sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc. Nếu đối phương phát hiện ra điều gì, kế hoạch tiếp theo sẽ gặp khó khăn. Cô cảm thấy cái tên này quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra.
"Đa Đa." Khúc Mịch nhắc.
Thương Dĩ Nhu giật mình. Đa Đa? Sao cô có thể quên cậu bé đáng yêu, thông minh nhưng cũng đầy bất hạnh kia chứ? Năm đó, khi bố mẹ cậu bé gặp chuyện, chính Khúc Mịch đã tìm cách đưa cậu ra nước ngoài để tránh xa môi trường hỗn loạn. Đã nhiều năm không có tin tức, Thương Dĩ Nhu thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến cậu, nhất là khi nhìn thấy những đứa trẻ khác. Chẳng lẽ chính cậu là người bắt cóc con cô? Tại sao lại như vậy? Đầu Thương Dĩ Nhu như muốn nổ tung.
"Đợi tìm ra hắn, chúng ta sẽ biết lý do." Khúc Mịch biết Thương Dĩ Nhu nghi ngờ điều gì, đó cũng là điều anh băn khoăn. Có lẽ cậu ta hiểu lầm chuyện năm xưa, nhưng dù thế nào đi nauwx, Khúc Mịch cũng cảm nhận được sự uất hận trong hành động của cậu ta. Tâm thái và hành vi của cậu ta đều không bình thường.
"Về nhà thôi, hắn sẽ còn gọi điện thoại." Thương Dĩ Nhu rút kim tiêm trên tay, "Cậu ta muốn hành hạ cả nhà chúng ta, muốn nhìn thấy chúng ta đau khổ, rơi lệ thì cậu ta mới vui!"
Khúc Mịch vừa định nói gì đó thì điện thoại reo lên.
"Phó thị trưởng, pháp chứng không phát hiện manh mối gì. Đĩa CD chỉ có một đoạn ghi âm ngắn chưa đầy một phút, nhưng chúng tôi phát hiện thêm một đoạn ghi âm khác, có lẽ là của hung thủ!"
Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu lập tức chạy đến. Họ nóng lòng muốn biết nội dung đoạn ghi âm đó.
"Ha ha ha, mấy người nghe cho rõ đây, tôi là Louis." Giọng nói trong ghi âm không hề trầm mà giống giọng nam thiếu niên đang vỡ giọng. "Mọi người vẫn bảo Khúc Mịch là thần thám, nhưng tôi lại thấy cũng chẳng có gì ghê gớm, ha ha ha. Tôi cho anh ba ngày, nếu không tìm ra tôi, anh sẽ không bao giờ gặp lại đứa con của mình. Lần này là quần áo, ba ngày sau sẽ là... Ha ha ha." Đoạn ghi âm kết thúc.
Nghe câu cuối, trái tim Thương Dĩ Nhu như bị bóp nghẹt, nước mắt không ngừng rơi.
"Tại sao đằng sau lại có tiếng ồn?" Khúc Mịch cố giữ bình tĩnh, nghe đi nghe lại đoạn ghi âm.
Chuyên gia xử lý âm thanh nói: "Đó là tiếng ho của một đứa trẻ."
Hai đứa trẻ bị bắt cóc lúc đang bị ho, mấy ngày qua không uống thuốc, làm sao có thể khỏi được?
Nghe tiếng ho của đứa trẻ, Thương Dĩ Nhu càng đau lòng.
"Không đúng!" Khúc Mịch đột nhiên nói, "Tôi nhớ rõ chỉ có một đứa bị ho, nhưng nghe đoạn ghi âm này, cả hai đều đang ho!"
Thương Dĩ Nhu cũng nhận ra điều đó. Chẳng lẽ cả hai đứa đều bị cảm?
Khúc Mịch ghép hai đoạn ghi âm lại và nghe kỹ. Tiếng ho không theo quy luật nào, nghe bao nhiêu lần cũng không tìm ra manh mối gì.
"Thử tua ngược đoạn băng xem!" Khúc Mịch ra lệnh.
Chuyên gia làm theo, tiếng ho lại vang lên. Khúc Mịch gõ nhịp theo tiếng ho trên bàn.
"Mã Morse!" Ánh mắt anh sáng lên. Đây là trò chơi anh từng chơi với con trai, làm sao anh có thể quên được?
"Bóng tối, nhiều chó sủa, mùi hôi, vết thương." Sắc mặt Khúc Mịch thay đổi, anh giải nghĩa từ cuối cùng: "Tin tưởng!"
Thương Dĩ Nhu bật khóc. Cô không hiểu tại sao những đứa trẻ bị người lạ bắt đi, trong bóng tối đầy sợ hãi vẫn có thể tin tưởng vào cha mẹ đến vậy. Cô cảm thấy mình đã phụ lòng tin đó, thật có lỗi với các con!
Thương Dĩ Nhu gật đầu. Cô biết thời gian không còn nhiều, giờ không phải lúc để an ủi nhau. Các con đang chờ họ, họ phải có hành động!
Xe của Triệu Thiên là một chiếc xe tải cũ, không có biển số nên không thể vào thành phố. Hơn nữa, những lần xuất hiện trước đây của hắn đều ở vùng ngoại ô, lần này chắc cũng không ngoại lệ.
Vùng ngoại ô, nhiều chó sủa, bóng tối, đó là nơi nào?
"Có phải Triệu Thiên bịt mắt các con nên chúng mới nói bóng tối không?" Thương Dĩ Nhu hỏi.
Khúc Mịch lắc đầu: "Không. Bịt mắt và bóng tối có nghĩa khác nhau. Anh tin con trai chúng ta dùng từ đúng. Chúng chắc chắn bị nhốt ở một nơi tối tăm, bẩn thỉu."
"Phó thị trưởng, chúng tôi phát hiện một chiếc xe tải màu trắng cũ gần xưởng sắt, có lẽ là do hung thủ bỏ lại." Lục Li gọi điện báo.
"Gần đó có nhà nào nuôi chó không?"
"Chắc là có." Ở nông thôn, nhiều nhà nuôi chó, nhưng không nghe thấy tiếng chó sủa. Lục Li không chắc chắn, không hiểu tại sao Khúc Mịch lại hỏi vậy.
"Tốt, các anh tập trung kiểm tra những nhà nuôi chó, tôi sẽ đến ngay!"
Thương Dĩ Nhu cảm thấy có gì đó không ổn. Triệu Thiên quyết tâm hành hạ cả nhà cô, sao lại có thể bỏ chiếc xe tải lộ liễu ở cổng làng?
Cô nhận ra sự bất thường, Khúc Mịch cũng vậy.
Anh gọi ngay cho Lưu Tiến, không qua Lục Li: "Cậu lập tức kiểm tra xem có khu vực nào đối diện xưởng sắt và nuôi nhiều chó không?"
"Chúng ta đi đâu đâu?" Đợi anh cú máy, Thương Dĩ Nhu hỏi.
"Đến gần xưởng sắt!" Khúc Mịch không chần chừ, lái xe thẳng đến đó.
Lục Li huy động cảnh sát địa phương, tiến hành lục soát khu vực quanh chiếc xe tải trắng.
Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu nhanh chóng tập hợp, cùng tham gia tìm kiếm. Dù Khúc Mịch nghi ngờ hung thủ không ở đây, Thương Dĩ Nhu vẫn hy vọng tìm thấy con mình.
Họ chia thành nhiều nhóm, Lục Li đi cùng Thương Dĩ Nhu, tập trung kiểm tra những nhà nuôi chó, đặc biệt là các tầng hầm.
Sau gần một giờ, họ vẫn không tìm thấy gì. Thương Dĩ Nhu đột nhiên nhận ra nãy giờ không thấy Khúc Mịch.
Không ổn rồi! Cô vội vàng chạy ra khỏi làng.
Lục Li đuổi theo, thấy cô lên xe phóng đi, lập tức gọi cho Khúc Mịch. Điện thoại được kết nối, nhưng không ai trả lời, chỉ có một tiếng súng rồi liên lạc bị cắt đứt.
Không xong rồi!
Thương Dĩ Nhu dùng điện thoại tra cứu, phát hiện một trại chó nhỏ cách đó 5 km. Chính là nơi này! Khúc Mịch biết tất cả, anh muốn bỏ cô lại!
Cô đạp ga hết cỡ, mười phút sau nghe thấy tiếng chó sủa liên hồi. Xe cảnh sát đặc nhiệm đỗ phía trước, lực lượng vũ trang đã bao vây khu vực.
"Khúc Mịch đâu? Các con tôi đâu?" Cô xuống xe và chạy vào trong.
Một người chặn cô lại: "Chị Khúc, chị phải bình tĩnh!"
Bình tĩnh? Sao cô có thể bình tĩnh? Họ đã tìm thấy nơi giấu các con cô mà?
Một thanh niên bị trói bị áp giải ra, thấy Thương Dĩ Nhu, hắn cười quái dị: "Ha ha ha."
Hai cảnh sát khiêng cáng từ trong ra, Khúc Mịch nằm trên đó. Anh nhắm mắt, mặt tái nhợt, vết đạn xuyên tim, máu không ngừng chảy. Đại Đại dắt Chỉ Chỉ đi bên cạnh, mặt hai đứa trẻ đều đầy nước mắt.
"Mẹ, bố đã chết rồi!" Chỉ Chỉ thấy mẹ, lập tức buông tay anh trai, chạy đến ôm chặt lấy cô.
Chết rồi? Khúc Mịch chết rồi? Sao có thể? Anh luôn là chỗ dựa vững chắc, là người kiên cường nhất. Sao anh có thể bỏ cô và các con mà đi?