Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 586: Mẹ, cứu con!



Thương Dĩ Nhu vừa mới chần chờ, đối phương đã nói: "Sao hả? Không cần cơ hội này nữa à? Hay là còn trông mong vào thằng chồng tự cho là biết hết tất cả của cô? Ha ha, ngay cả thân phận của tôi anh ta vẫn không tra ra được mà!"

Thương Dĩ Nhu lập tức ném di động đi, sau đó tháo hết thiết bị nghe lén trên người.

"Cậu đang giám sát tôi đúng không? Tôi muốn nghe tiếng của hai đứa nhỏ! Tôi phải biết chúng vẫn đang an toàn!" Thương Dĩ Nhu sốt ruột hét lên.

"Cúp máy đi, vào quảng trường Hoa Thương, sau đó đi ra từ cửa tây, có một chiếc taxi đang đợi sẵn, nó sẽ đưa cô đến nơi cần đến." Đối phương không trả lời câu hỏi của cô, chỉ ra chỉ dẫn rồi cúp máy.

Thương Dĩ Nhu cúp máy, quan sát những tòa nhà xung quanh. Chắc chắn hắn đang theo dõi cô từ đâu đó, nhưng hắn rốt cuộc ở đâu? Cô nhìn quanh một lượt, sau đó làm theo yêu cầu, bước vào quảng trường. cô tìm thấy cổng phía tây, ra ngoài thì thấy một chiếc taxi màu vàng.

Cô mở cửa bước lên xe, tài xế cười nói: "Cô gái, bạn trai cô lãng mạn thật đấy. Ngồi yên nhé, tôi sẽ chở cô đến nơi. Đừng hỏi gì cả, bảo đảm sẽ có bất ngờ." Nói rồi, tài xế lái xe đi về hướng đông.

"Bác tài, bạn trai tôi đang liên lạc với bác hả?" Thương Dĩ Nhu chớp mắt hỏi.

Tài xế vội nói: "Không có, cậu ta chỉ gọi điện đặt trước thôi."

"Bác tài à, bây giờ lừa đảo nhiều lắm, ai mà biết có phải kẻ nào giả làm bạn trai tôi để làm chuyện xấu không? Tiếc là bác không gặp mặt anh ấy." Thương Dĩ Nhu lo lắng, "Bạn trai tôi nói chuyện hơi ngọng, hay nhầm lẫn giữa chữ 'N' và 'L'. Bác có nghe rõ tiếng lúc anh ấy đặt xe không?"

"Có mấy chữ 'Xưởng Tây Thành' không có âm 'N' với 'L', nhưng tôi thật sự không nghe ra. Cô gái à, nghe cô nói vậy tôi cũng hơi lo. Hay là cô gọi điện hỏi bạn trai cô thử đi."

"Nếu là xưởng Tây Thành thì không cần hỏi đâu, anh ấy có nhắc với tôi." Thương Dĩ Nhu vui mừng.

"Thế thì tốt rồi." Tài xế thở phào, "Cô gái, nếu thấy không ổn thì báo cảnh sát ngay nhé."

"Cảm ơn bác." Thương Dĩ Nhu hơi thẫn thờ.

Chẳng mấy chốc, taxi đã đến xưởng Tây Thành.

Xưởng này đã bỏ hoang từ lâu, cỏ dại mọc um tùm, xung quanh vắng lặng không một bóng người.

Thương Dĩ Nhu bước xuống xe, nhìn quanh rồi đi tới xưởng.

Cửa sắt đóng chặt, Thương Dĩ Nhu dùng hết sức mới đẩy được cánh cửa nặng nề ra.

"Ầm!"

Tiếng cửa sắt va nhau vang lên trong không gian yên tĩnh, bụi bặm bay tứ tung.

Thương Dĩ Nhu mặc kệ, vội vào trong. Trong xưởng trống trải, chỉ có một chiếc rương gỗ lớn đặt ở giữa, ở bên trong có tiếng ho khan của trẻ con.

"Chỉ Chỉ, Đại Đại!" Nước mắt cô lập tức trào ra, cô lao đến cố gắng mở nắp rương.

Nhưng rương bị đóng đinh chặt ở bốn góc, cô không tài nào mở được.

"Mẹ, cứu con!" Tiếng kêu của Chỉ Chỉ vang lên.

"Các con đừng sợ, mẹ đến rồi!"

Thương Dĩ Nhu vội tìm đá để đập vào rương, nhưng lại sợ làm tổn thương bọn trẻ. Chiếc rương vốn đã chật chội, bọn trẻ ở bên trong vừa ho vừa kêu, oxy chắc chắn sẽ nhanh cạn kiệt.

"Khụ khụ khụ!" Tiếng ho của bọn trẻ như từng nhát búa đập thẳng vào tim cô.

Chỉ Chỉ không ngừng gọi: "Mẹ, cứu con!"

"Mẹ sẽ cứu hai đứa ngay! Hai đứa tránh cái góc nhé, mẹ sẽ dùng đá đập vào rương." Thương Dĩ Nhu vừa nói vừa đập mạnh vào góc rương.

Một cái, hai cái, nhưng mấy cái đinh không hề lung lay. Bọn trẻ vẫn kêu khóc, ho sặc sụa, cô chỉ ước mình có thêm sức lực để cứu chúng.

"Cô gái, cô sao vậy?" Tài xế taxi sợ có chuyện gì nên chưa đi. Ông ta nghe có tiếng động lạ, vào xem, không ngờ lại thấy Thương Dĩ Nhu đang khóc.

Thương Dĩ Nhu nghe tiếng, vội quay đầu: "Bác tài, trên xe bác chắc có hộp dụng cụ ở cốp sau đúng không? Làm ơn lấy giúp tôi cái búa để mở rương, trong đây có trẻ con!"

Tài xế cũng nghe thấy tiếng kêu cứu của bọn trẻ, vội chạy đi lấy hộp dụng cụ. Là đàn ông, sức lực của ông ta mạnh hơn, chẳng mấy chốc rương đã được mở ra.

Khi nắp rương vừa mở, Thương Dĩ Nhu thỉ thấy một màu đỏ, cô vội với tay vào, nhưng thứ cô cầm được chỉ là một bộ quần áo. Còn bọn trẻ đâu? Cô sững sờ, nước mắt tuôn như mưa.

"Cô gái, trong rương làm gì có trẻ con? Chỉ có một bộ quần áo và một cái máy ghi âm thôi." Tài xế nghi ngờ, nhìn Thương Dĩ Nhu với ánh mắt kỳ lạ. Chẳng lẽ đây là trò đùa của bạn trai cô? Giới trẻ bây giờ đúng là biết chơi.

Thương Dĩ Nhu như mất hết sức lực, ngồi bệt xuống đất. Thấy cô mặt mày tái mét, tài xế vội đỡ cô dậy.

"Cô gái, tôi đưa cô đến bệnh viện nhé." Tài xế lo lắng.

Thương Dĩ Nhu nghe vậy thì giật mình, chạy ra khỏi nhà xưởng, hét lên: "Cậu ở đâu? Cậu đã làm gì con tôi? Cậu ra đây, ra đây ngay!" Thương Dĩ Nhu hoàn toàn mất kiểm soát. Khi thấy bộ đồ của Chỉ Chỉ trong rương, cô gần như phát điên, "Chỉ Chỉ, Đại Đại, hai đứa trả lời mẹ đi!"

Trong lúc cô kêu gào như người mất trí thì ở phía bên kia, Khúc Mịch cũng không thể chịu đựng được nữa.

"Mở cửa, mở cửa ra ngay!" Anh đá thật mạnh vào cửa.

Cố Thành đứng ngoài canh giữ: "Phó thị trưởng cố gắng chờ một chút, không phải anh yêu cầu khóa cửa, dù anh nói gì cũng không được mở cửa sao?"

Khúc Mịch đấm mạnh vào cửa như xả cơn giận, sự nhẫn nại của anh đã đến giới hạn.

Qua thiết bị nghe lén, tiếng của tài xế taxi vang lên: "Cô gái, tôi đưa cô đến bệnh viện nhé. Đúng là xui xẻo, sao lại ngất xỉu thế này?"

Khúc Mịch nghe vậy, ánh mắt điên cuồng dần bình tĩnh trở lại.

"Triệu Thiên, cậu là người đầu tiên khiến tôi rơi vào tình cảnh này đấy!" Khúc Mịch nghiến răng, "Bây giờ có thể mở cửa, đến bệnh viện."

Cố Thành nghe lệnh, lập tức mở cửa. Khúc Mịch lao ra ngoài, Cố Thành đuổi theo.

Đúng lúc này di động đổ chuông, Khúc Mịch vội nghe máy, Lục Li ở đầu dây bên kia báo cáo: "Phó thị trưởng, không tìm thấy bọn trẻ, chúng tôi không dám tiếp cận. Ngoài ra chúng tôi phát hiện mẩu thuốc lá trên ngọn đồi đối diện xưởng cũ, trên cơ bản đã xác định được hướng rút lui của nghi phạm."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com