Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, lan tỏa khắp nơi. Một người phụ nữ ngồi bên cửa sổ đọc sách. Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh có một tách trà xanh tỏa hương thơm dịu nhẹ cùng một bình hoa đơn giản cắm một nhánh hoa bách hợp đang chớm nở.
Đọc xong một trang sách, cô gấp sách lại rồi đứng dậy, quay đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường.
"Hôm nay nắng đẹp lắm, chiếu lên người vô cùng dễ chịu. Anh có cảm nhận được không?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Người đàn ông vẫn nhắm mắt trông như đang chìm vào giấc ngủ.
"Khúc Mịch, ba năm rồi, anh ngủ lâu rồi đấy." Cô ngồi xuống, đầu tựa vào ngực Khúc Mịch, lắng nghe nhịp tim đều đặn của anh, chỉ có âm thanh này mới mang lại cho cô chút an ủi, "Đại Đại và Chỉ Chỉ học lớp một rồi, ngày nào cũng gọi video hỏi thăm chúng ta, chúng nhớ chúng ta lắm. Bố mẹ vẫn khỏe, ông bà cũng vậy. Tháng sau, Khúc Khê sẽ kết hôn, chú rể là Mạnh Triết, cuối cùng họ cũng bước vào hôn nhân..."
Cô lẩm bẩm kể, đột nhiên cô cảm nhận được điều gì đó. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy hàng mi của Khúc Mịch khẽ rung động.
"Bác sĩ... Bác sĩ!" Cô vội kêu lên.
Mấy bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy đến, kiểm tra tình hình của Khúc Mịch.
"Mời người nhà ra ngoài chờ."
Cô được mời ra khỏi phòng bệnh.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Thương Dĩ Nhu vẫn đứng ngoài hành lang, hai tay nắm chặt, thầm cầu nguyện. Ba năm kiên trì, cô tin Khúc Mịch nhất định sẽ tỉnh lại.
Rất lâu sau, cửa phòng bệnh mở. Nhìn bác sĩ bước ra, Thương Dĩ Nhu không dám hỏi, sợ nghe tin xấu.
"Chị Khúc có thể vào trong gặp cậu ấy rồi." Bác sĩ da trắng, mũi cao, mắt xanh cười, nói tiếng Trung còn hơi ngập ngừng.
Thương Dĩ Nhu bước vào phòng, thấy Khúc Mịch đang nằm trên giường. Lúc này anh đang mở mắt nhìn về phía cửa. Vừa thấy cô, ánh mắt anh liền sáng lên.
"Bệnh nhân hôn mê quá lâu, cơ thể còn rất yếu. Chị Khúc, tốt nhất là chị và anh ấy đừng nói chuyện quá nhiều." Bác sĩ dặn dò rồi lặng lẽ rời đi.
Một bệnh nhân hôn mê ba năm bất ngờ tỉnh lại là điều kỳ diệu hiếm có của bệnh viện. Bác sĩ vội về phòng viết báo cáo, đồng thời thêm dữ liệu mới vào luận văn của mình.
Ba năm qua, cặp vợ chồng người Trung Quốc này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho toàn bộ nhân viên bệnh viện, không chỉ vì ngoại hình ưa nhìn hay câu chuyện cảm động của họ, mà còn vì tình yêu mãnh liệt họ dành cho nhau. Tất cả mọi người đều cầu nguyện cho Khúc Mịch sớm tỉnh lại.
Ý thức và sức mạnh tinh thần luôn là điều bí ẩn trong y học, nhưng hai người họ đã chứng minh sức mạnh ấy là có thật. Khúc Mịch tỉnh lại chính là nhờ ý chí mãnh liệt muốn sống.
Mắt Thương Dĩ Nhu ngấn lệ, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi. Cô bước đến bên Khúc Mịch, nắm chặt tay anh, hai người nhìn nhau, không cần phải nói gì.
...
Một tháng sau, Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu tham dự đám cưới của Khúc Khê. Họ nổi bật giữa đám đông, thậm chí lấn át cô dâu và chú rể.
"Em ba à, lần sau em có tổ chức đám cưới thì đừng mời anh họ với chị dâu nhé." Tiêu Kỳ đùa cợt. Thấy Khúc Mịch khỏe mạnh trở về, cậu vô cùng vui mừng.
"Thôi đi, hôm nay là ngày vui mà anh nói chuyện xui xẻo thế!" Khúc Khê trừng mắt liếc xéo Tiêu Kỳ, "Đợi đến ngày anh kết hôn, để xem em có để yên cho anh không!"
"Kết hôn?" Nghe đến từ này, ánh mắt Tiêu Kỳ thoáng trở nên u ám, nhưng ngay giây sau cậu lại cười khẩy, "Anh không như anh họ hay Mạnh Triết, biết là hố lửa mà vẫn nhảy vào đâu."
"Hừ." Khúc Mịch hừ lạnh, "Nếu cậu nghe tôi nói xong, chắc sẽ không nói thế đâu." Anh hơi khom người, thì thầm vài câu vào tai Tiêu Kỳ.
Sắc mặt Tiêu Kỳ lập tức thay đổi, xoay người bỏ đi.
"Anh họ, anh nói gì với cậu ta vậy?" Mọi người đều tò mò.
Khúc Mịch cười, chỉ vào bộ váy cưới trên người Khúc Khê.
Chiếc váy cưới kết hợp phong cách Trung Quốc và phương Tây, đặc biệt là bộ sườn xám cách tân mà Khúc Khê mặc khi nhận rượu chúc phúc chính là điểm nhất của hôn lễ hôm nay. Phong cách thiết kế này không phải ai cũng làm được, mà Lật Lật chính là người nổi tiếng nhất trong phong cách này.
Lật Lật là người mà Tiêu Kỳ luôn đau đáu trong tim cũng là nỗi ám ảnh của Khúc Vãn Anh. Dù đã ngoài ba mươi, Tiêu Kỳ vẫn một thân một mình, không yêu đương cũng chẳng kết hôn. Mỗi khi được hỏi, Tiêu Kỳ chỉ bảo công việc bận rộn, suốt ngày bay nhảy khắp nơi.
Mấy năm nay, Khúc Vãn Anh dần rút khỏi công việc, quyền quyết định trong tập đoàn Tiêu thị dần chuyển cho Tiêu Kỳ. Thời gian rảnh nhiều hơn, bà càng mong có cháu bế. Dù không kết hôn, có một đứa con cũng được! Tiếc rằng con trai bà không hiểu được lòng mẹ.
"Kỳ Kỳ đâu rồi?" Khi nãy còn thấy Tiêu Kỳ đứng đây nói chuyện, sao giờ biến mất rồi?
"Cô à, nhà mình lại sắp có tin vui rồi đấy." Khúc Ký cười nói.
Khúc Vãn Anh ngạc nhiên.
Khúc Khê nói: "Chẳng phải cô luôn mong anh họ kết hôn sao? Đối tượng chỉ cần là nữ thôi đúng không?"
"Cô thì muốn thế, nhưng nó có chịu yêu đương đâu. Cô biết trong lòng nó chỉ có Lật Lật, không lẽ Lật Lật về rồi? Người xưa nói đúng thật, con cái chẳng bao giờ hiểu được lòng cha mẹ. Cô chịu thua, giá như năm xưa cô đối xử tốt với cô gái đó hơn, giờ chắc cháu trai cháu gái đã chạy đầy nhà rồi."
Mọi người đang nói chuyện, gần đó đột nhiên có tiếng khóc của trẻ con. Thương Dĩ Nhu vội quay đầu xem, cô không sợ Chỉ Chỉ bị bắt nạt, mà sợ cô bé đi bắt nạt người khác. Từ hồi đi nhà trẻ, Chỉ Chỉ đã liên tục gây chuyện, thường xuyên bị giáo viên và phụ huynh học sinh khác gọi điện phàn nàn."
Vì Khúc Mịch bị thương trở thành người thực vật, phải ra nước ngoài điều trị, Thương Dĩ Nhu cũng đi theo. Cả nhà họ Khúc đều thương hai đứa trẻ không ở gần bố mẹ nên càng chiều chuộng chúng. Đại Đại trưởng thành sớm, ít nói nên đỡ lo hơn, còn Chỉ Chỉ thì ngỗ ngược, không ai quản lý nổi.
Quả nhiên, Chỉ Chỉ đang bắt nạt một cô bé khác. Chỉ Chỉ dùng bật lửa đốt tóc cô bạn khiến cô bạn khóc thét lên. May mà có người lớn ở đó, dập lửa kịp thời. Chỉ Chỉ không những không biết lỗi mà còn đứng vỗ tay.
Mẹ Khúc đang xin lỗi gia đình người ta. Những người đến dự đám cưới đều là họ hàng thân thiết, dù không vui cũng đành bỏ qua. Họ hàng nhà họ Khúc đều quá hiểu cô bé, ai cũng muốn tránh xa "Hỗn Thế Ma Vương" này.
Thương Dĩ Nhu nhíu mày, cảm thấy phải nghiêm khắc dạy dỗ con gái hơn, nếu không cô bé thật sự sẽ trở thành "tai họa".