"Hắn là ai?" Nhìn biểu cảm của hai người họ, Lưu Tuấn khẳng định họ nhận ra người chết.
Lục Li không trả lời mà vội gọi điện cho Khúc Mịch. Đầu dây bên kia còn chưa bắt máy, Khúc Mịch đã bước vào phòng. Anh tiến thẳng đến chỗ máy tính, vừa nhìn vào màn hình đã nhận ra khuôn mặt đó.
"Phó thị trưởng, là Triệu Xuyên!" Mạnh Triết buột miệng nói.
Triệu Xuyên? Hắn là ai?
Khúc Mịch và Lục Li vào phòng họp, những người còn lại vây quanh Mạnh Triết.
"Mấy cậu có biết trong đội chúng ta từng có một đồng nghiệp không? Khi đó mấy cậu chỉ mới mười mấy tuổi, có lẽ chưa nghe qua vụ án chấn động năm xưa."
"Tôi biết!" Lưu Tuấn sợ hãi lên tiếng, "Chị gái đó đã lợi dụng vụ án giết người hàng loạt để giết nhân tình của chồng mình. Tàn nhẫn nhất là chị ta đã mổ bụng lấy cặp song sinh trong bụng nhân tình ra, rồi băm nhỏ làm nhân bánh cho chồng ăn. Chồng chị ta hình như cũng họ Triệu, chẳng lẽ chính là Triệu Xuyên?"
Lưu Tuấn vốn ngưỡng mộ Khúc Mịch, từng nghiên cứu kỹ mọi vụ án Khúc Mịch xử lý, bao gồm cả vụ án chấn động này.
Nghe Lưu Tuấn kể, Vương Thành và Cố Thành đều rùng mình. Họ không ngờ đội hình sự từng có một người phụ nữ độc ác như vậy, nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng.
"Phó thị trưởng, anh nghi ngờ đứa bé năm ấy đã quay lại?" Trong phòng họp, tuy Lục Li cảm thấy cái chết của Triệu Xuyên tuy kỳ lạ nhưng suy nghĩ của Khúc Mịch vẫn khiến anh cảm thấy hơi xa vời.
"Đứa trẻ? Mười năm trước cậu ta là một đứa trẻ, giờ chắc cũng hai mươi rồi." Khúc Mịch trầm giọng.
"Năm đó bố mẹ cậu ta một người bị tử hình, một người bị điên vào viện tâm thần, chính anh đã đưa cậu ta ra nước ngoài. Tôi nhớ khi ấy chúng ta đã che giấu sự thật, cậu ta không biết gì về chuyện này."
"Chính vì cậu ta không rõ sự thật nên mới dễ suy diễn lung tung. Những năm đầu, tôi còn nhận được điện thoại của cậu ta, nhưng sau đó thì mất liên lạc. Tôi nhờ bạn bè chăm sóc cậu ta nhưng cậu ta lại tránh mặt mọi người. Ở nước ngoài, trẻ con thường độc lập, tôi nghe nói cậu ta học hành chăm chỉ, không rượu chè, không ma túy nên cũng không can thiệp nhiều. Đến năm cậu ta mười sáu tuổi, tôi chuyển giao toàn bộ tài sản được ủy thác cho cậu ta từ quản lý, từ đó không còn liên lạc nữa. Cậu ta đã trưởng thành, muốn sống độc lập, không muốn bị quấy rầy. Muốn một người hạnh phúc thì phải để người đó sống cuộc sống của mình. Giờ nghĩ lại, tôi hoàn toàn không biết giờ cậu ta ra sao, tình hình thế nào. Cậu tra ra gì chưa?"
"Vẫn chưa..."
Lục Li còn chưa nói hết câu, Lưu Tiến đã gọi điện đến.
"Đội trưởng Lục, có phát hiện." Lục Li bật loa ngoài, "Trong ba tháng vừa qua, có bảy Hoa kiều từ nước ngoài đến Nam Giang, trong đó có một người ngoại hình rất đáng nghi. Hộ chiếu của hắn có tên là Louis, từ Toronto đến, lý do là du học, thời hạn một năm."
Toronto? Khúc Mịch lạnh sống lưng. Anh từng sống ở đó hai năm, biết đâu đã từng gặp hắn trên phố. Nhưng đã lâu rồi họ không gặp nhau, dù có đi ngang cũng chẳng nhận ra.
"Đây có phải lần đầu hắn đến Nam Giang không?" Khúc Mịch hỏi.
"Không phải." Lưu Tiến trả lời, "Tôi đang muốn báo cáo chuyện này đây. Louis đã đến Nam Giang ba lần. Lần đầu tiên là năm năm trước, đi theo đoàn du lịch, chỉ ở Nam Giang hai ngày rồi đến Lệ Giang. Lần thứ hai là năm ngoái, hắn đến du lịch một mình trong nửa tháng. Lần này là lần thứ ba, hiện chưa rõ hướng đi. Tôi đang kiểm tra các khách sạn và nhà nghỉ nhưng chưa có kết quả."
"Louis?" Nghe đến cái tên này, Khúc Mịch lập tức gọi điện cho James, một người bạn ở Toronto.
Chẳng mấy chốc, James đã gửi ảnh và tài liệu.
Bức ảnh rõ nét hơn bản phác thảo trên máy tính của Cố Thành.
Lục Li vừa nhìn liền nhận ra ngay: "Khuôn mặt này vừa giống chị Kha Mẫn vừa giống Triệu Xuyên, tên tiếng Trung là Triệu Thiên, chính là đứa bé năm đó. Phó thị trưởng, có nên ra lệnh truy nã không?"
"Hai đứa nhỏ vẫn nằm trong tay cậu ta, chúng ta không thể tùy ý hành động. Hiện giờ cậu ta chưa biết chúng ta đã phát hiện thân phận của cậu ta, chúng ta không hoàn toàn bị động. Nhưng tình hình sẽ ngày càng nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là kích thích cậu ta, hai đứa nhỏ sẽ gặp nguy. Cậu bảo mọi người dừng việc điều tra lại, chờ lệnh tiếp theo."
Lục Li nhận lệnh, Khúc Mịch gọi điện cho Thương Dĩ Nhu.
"Anh không thể về, nhờ em chăm sóc mọi người trong nhà." Khúc Mịch dẫn người đi điều tra quanh khu vực cầu vượt, xe cảnh sát chạy khắp các con phố Nam Giang, tiếng còi vang lên khắp nơi.
Thương Dĩ Nhu nghe vậy, biết hung thủ sắp liên lạc, không khỏi lo lắng.
"Có phải bọn bắt cóc đòi tiền chuộc không?" Mẹ Khúc thấy cô ngồi trước điện thoại, tay nắm chặt di động, liền hỏi.
"Chắc là sắp có điện thoại." Thương Dĩ Nhu nói, "Khi điện thoại đổ chuông, bố mẹ đừng lên tiếng."
Bố mẹ căng thẳng gật đầu.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... Khi họ sắp không chịu nổi, điện thoại bàn đột nhiên đổ chuông.
Mọi người nín thở, hai cảnh sát vội đến lắp thiết bị nghe lén rồi ra hiệu cho Thương Dĩ Nhu nghe máy.
Thương Dĩ Nhu hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại.
Một giọng nói vang lên: "Cô có hai mươi phút. Lái xe đến quảng trường Hoa Thương, giữa đường có một bốt điện thoại công cộng, chờ tôi liên lạc lại. Nhớ lấy, đây là cơ hội duy nhất, nếu để báo cảnh sát, hậu quả khôn lường..." Điện thoại cắt ngang.
"Trưởng khoa Thương, thời gian ngắn quá, chúng tôi không kịp truy vết." Một cảnh sát nói.
Thương Dĩ Nhu không còn tâm trí nghe, cô cầm chìa khóa xe, lao thẳng ra ngoài. Bố mẹ Khúc đuổi theo nhưng chỉ kịp thấy cô lên xe rồi biến mất.
Mẹ Khúc vội gọi điện cho Khúc Mịch, hai cảnh sát lái xe đuổi theo.
Thương Dĩ Nhu tăng tốc, từ kính chiếu hậu thấy xe cảnh sát bỏ lại phía sau, đạp ga hết cỡ. Xe dừng gần quảng trường Hoa Thương, cô chạy tìm bốt điện thoại công cộng.
Vừa đúng hai mươi phút, điện thoại đổ chuông.
Cô nhấc máy: "Alo..."
Một tiếng cười vang lên: "Vứt hết thiết bị nghe lén trên người xuống đất, kể cả điện thoại di động."