Bà nội Khúc biết Lật Lật chỉ có một mình nên đã mời cô đến nhà đón Tết. Tuy nhiên, Lật Lật đã khéo léo từ chối. Bao nhiêu năm qua, cô đã quen với việc ở một mình. Dù khao khát một mái ấm gia đình nhưng cô vẫn sợ phải đánh đổi bằng nỗi đau mất mát sau này. Nỗi đau ấy sẽ còn khủng khiếp hơn việc chưa từng có được hạnh phúc.
Một mình cô cầm ly rượu đứng bên cửa sổ, nhìn ra khung cảnh đêm giao thừa với muôn ngàn ánh đèn lung linh. Phía sau mỗi ngọn đèn ấy chắc hẳn đều tràn ngập tiếng cười và niềm vui sum họp.
Cô nâng ly, uống cạn một hơi rồi tự rót thêm. Nhìn bóng mình trong ly rượu, cô cười buồn: "Lật Lật, chúc mừng năm mới!"
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên. Cô nhíu mày, tự hỏi ai lại đến khi mà ngay cả dịch vụ giao đồ ăn hay chuyển phát nhanh đều đã nghỉ Tết. Không nghĩ nhiều, cô đi mở cửa, dù là ai, ít nhất họ cũng có thể trò chuyện với cô trong đêm vắng lặng này.
"Quả nhiên em ở nhà." Tiêu Kỳ đứng trước cửa, một tay chống khung cửa, cố tỏ ra phóng khoáng.
Lật Lật không khỏi ngạc nhiên: "Sao? Bận đến mức không kịp về nhà ăn Tết hả?"
"Mỗi lần lễ hay Tết, không khí nhà anh còn ngột ngạt hơn ngày thường, chẳng thà không về thì hơn." Tiêu Kỳ cười nói nhưng ánh mắt lại đượm buồn.
Lật Lật không ngờ chàng thiếu gia giàu có được mọi người ngưỡng mộ như Tiêu Kỳ lại có lúc yếu lòng như vậy.
Cô bước sang một bên, mời anh vào: "Vào đi, tôi mời anh uống rượu."
"Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, lại còn uống rượu, em không sợ à?" Tiêu Kỳ trở lại vẻ đùa cợt.
Lật Lật liếc xéo anh: "Nếu anh dám vượt quá giới hạn, tôi không ngại thiến anh đâu!"
"Con gái mà nói năng thô lỗ như vậy, sau này ai dám lấy em đây?" Tiêu Kỳ cười lớn.
"Lấy chồng?" Lật Lật bật cười, "Tại sao tôi phải lấy chồng? Tôi không cần đàn ông nuôi, cũng không cần đàn ông bầu bạn, việc giặt giữ nấu nướng dọn dẹp tôi đều tự làm được hết. Nếu có gì đó cần thì chỉ cần có tiền là giải quyết được. Anh nói xem, đàn ông có ích gì cho tôi?"
"Sinh con đấy! Cái này em không tự làm một mình được đâu!" Tiêu Kỳ đáp ngay.
Lật Lật nghiêm túc gật đầu: "Anh nói đúng, tôi có thể không kết hôn nhưng vẫn có thể có con!"
"Hiếm có cô gái nào không nghĩ đến chuyện kết hôn, suy nghĩ của em đặc biệt thật đấy!" Tiêu Kỳ cởi áo khoác ném lên sofa, thấy chai rượu vang trên quầy bar, anh liền tự rót cho mình một ly.
"Nhiều phụ nữ độc lập cũng không muốn kết hôn, sống một mình mới được tự do thật sự. Xã hội này dù đã phát triển nhưng trong suy nghĩ của nhiều người, phụ nữ vẫn phải lấy chồng sinh con. Trong thâm tâm của họ, địa vị của đàn ông và phụ nữ vẫn không bình đẳng. Tôi có tiền, có năng lực, sao phải quanh quẩn trong bếp? Tại sao phải từ bỏ nhiều ước mơ vì một người đàn ông? Thế giới rộng lớn, có biết bao điều đáng để trải nghiệm, nhưng một khi bị hôn nhân trói buộc, bước chân sẽ phải chậm lại, thậm chí là dừng hẳn. Tôi sẽ không kết hôn, nhưng tôi muốn có con! Phụ nữ chỉ khi trở thành mẹ mới thực sự trọn vẹn. Có rất nhiều cách để làm mẹ, kết hôn là cách ngu ngốc nhất. Tôi nghe nói anh từng tuyên bố sẽ không kết hôn, chúng ta chắc là cùng tư tưởng đấy!" Nói rồi, Lật Lật nâng ly.
Tiêu Kỳ nhíu mày, cậu không nhớ mình từng nói thế bao giờ. Hai người chạm ly, uống cạn, bầu không khí trở nên thoải mái hơn.
Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện đến tận khuya. Sáng hôm sau, Tiêu Kỳ đau đầu tỉnh dậy. Điện thoại liên tục đổ chuông, cậu vừa bắt máy, giọng của Khúc Vãn Anh liền vang lên: "Đêm giao thừa không về nhà, sáng mùng một cũng nên về chúc Tết đúng không? Về ngay đi!"
Nghe có vẻ bà không hài lòng việc cậu vắng mặt đêm qua. Tiêu Kỳ cúp máy, bất lực bĩu môi. Khi đứng dậy, cậu mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Đúng rồi, đêm qua cậu đến nhà Lật Lật, hai người uống rượu đến khuya. Sau đó... Sau đó thì sao?
Tiêu Kỳ nhìn xung quanh, cậu đang nằm trên sofa, áo khoác đã cởi bỏ, quần áo vứt tứ tung trên sàn. Lật Lật không có ở nhà, trên bàn chỉ có một tấm thiệp: Yên tâm đi, quần áo là do anh tự cởi. Tôi có việc phải ra ngoài, nhờ anh khóa cửa khi về. Chúc mừng năm mới.
Đọc xong, Tiêu Kỳ bật cười, hình ảnh Lật Lật nghịch ngợm hiện lên trong đầu.
Cùng lúc đó, Lật Lật đang ngồi trong quán cà phê gần nhà, đối diện là một người phụ nữ.
"Thanh niên thường thích ngủ nướng, mới sáng sớm đã gọi cô dậy đúng là ngại quá." Người phụ nữ ăn mặc chỉn chu và áy náy nhưng thái độ chẳng có gì là áy náy. Lời bà ấy nói chỉ là xã giao thông thường, hoàn toàn không có chân thành.
"Được uống cà phê với người phụ nữ xuất chúng như chủ tịch Khúc vào ngày đầu năm mới đúng là vinh hạnh.
Ngồi đối diện Lật Lật chính là Khúc Vãn Anh, mẹ của Tiêu Kỳ.
Bà khẽ cười: "Đúng là cô gái khéo ăn nói, thảo nào lại được mệnh danh là đóa hoa trong giới xã giao."
Lật Lật vẫn giữ nụ cười lịch thiệp: "Nếu nói về xã giao thì ai dám so với chủ tịch Khúc chứ? Mọi người ai cũng biết chủ tịch tập đoàn Tiêu thị là người phụ nữ quyết đoán và sắc bén. Làm phụ nữ đã khó, làm phụ nữ mạnh mẽ càng khó hơn, mà thành công như chủ tịch Khúc thì lại càng hiếm thấy."
Câu trả lời sắc bén của Lật Lật khiến Khúc Vãn Anh không thể đáp trả. Bà muốn nổi giận, nhưng lời khen của cô bà không thể phủ nhận.
"Đúng là nhanh trí!" Khúc Vãn Anh nghiến răng nói. Rất ít người có thể khiến bà mất bình tĩnh như vậy, đặc biệt là chỉ trong vài phút.
"Đêm qua Kỳ Kỳ ở nhà cô đúng không?" Khúc Mịch cố gắng giữ bình tĩnh, bà cảm thấy không đáng để tức giận với một cô gái còn trẻ.
"Kỳ Kỳ? À, chủ tịch muốn hỏi Tiêu Kỳ hả?" Lật Lật bật cười, với cô cái tên "Kỳ Kỳ" nghe như tên thú cưng vậy, "Đêm qua chúng tôi đúng là ngủ chung với nhau."