Khúc Vãn Anh vốn dĩ không coi Lật Lật ra gì, nhưng ngay lần đầu gặp nhau, bà đã cảm nhận được sự lợi hại của cô gái này. Mới có vài câu ngắn ngủi, bà đã bị Lật Lật chọc tức, phải cố gắng lắm mới kìm nén được cơn giận.
Một cô gái thế này, dù có chết bà cũng không cho phép cô bước chân vào cửa nhà họ Tiêu!
Nghe Lật Lật nói đã ngủ chung với Tiêu Kỳ, Khúc Vãn Anh cười lạnh: "Cô tưởng ngủ với con trai tôi là có thể chống lại tôi à? Nói thật cho cô biết, có đến hàng trăm người ngủ với con trai tôi rồi nhưng chẳng ai có được danh phận đâu. Dù cô có mang thai đứa con của nhà họ Tiêu thì cũng đừng hòng bước vào cái nhà này! Nhà họ Tiêu nuôi thêm vài đứa bé cũng không khó khăn gì, chẳng ai bận tâm đâu. Nếu cô dám sinh thì cứ chuẩn bị tinh thần mẹ con chia lìa đi. Nếu cô tiếc đứa con thì nhà họ Tiêu sẽ không nhận nó, cô chỉ có thể làm mẹ đơn thân mà thôi."
"Tôi nghĩ chủ tịch Khúc hiểu lầm rồi." Nụ cười trên mặt Lật Lật dần biến mất, "Tôi và con trai chủ tịch chỉ ngủ chung nhà chứ không như chủ tịch tưởng tượng. Dù có, tôi làm gì dám mơ tưởng bước vào nhà họ Tiêu? Có một người như chủ tịch đứng chắn cửa, tôi làm sao vào được?"
"Cô đúng là độc miệng, mắng khéo tôi là thần giữ cửa hả!" Khúc Vãn Anh nổi giận, "Cô không cần thể hiện tài ăn nói đâu, đó chẳng phải bản lĩnh gì cả. Tốt nhất là tránh xa con trai tôi ra, nếu không, cuối cùng chỉ có mình cô chịu thiệt. Cùng là phụ nữ, tôi khuyên cô một câu, nếu vì tiền thì nên biết dừng lại ở mức vừa đủ, còn nếu vì thiếu địa vị con dâu nhà họ Tiêu thì xin lỗi, đó là thứ người như cô không thể mơ tới!"
"Chủ tịch Khúc, tôi biết chủ tịch là nữ anh hùng nên tôi luôn dành sự ngưỡng mộ và kính trọng. Nhưng sau cuộc trò chuyện hôm nay, tôi vô cùng thất vọng. Hóa ra chủ tịch cũng chẳng khác gì những người phụ nữ tầm thường kia, thậm chí còn tệ hơn. Mọi người thường hay nói nhìn cách một đứa trẻ cư xử là biết cha mẹ chúng thế nào. Xem ra điều này không sai. Chủ tịch Khúc, tôi không hề có hứng với con trai chủ tịch hay địa vị con dâu nhà họ Tiêu. Tôi nghĩ có lẽ chủ tịch đang trong thời kỳ mãn kinh nên suy diễn mọi chuyện quá mức. Với tư cách là một người trẻ, tôi khuyên chủ tịch một câu, thời kỳ mãn kinh rất quan trọng với phụ nữ, phải giữ tâm trạng thật tốt, đối xử với mọi người và mọi việc bằng sự khoan dung, như vậy sau này mới có thể hưởng phúc."
Nói hết câu, Lật Lật đứng dậy.
Cô rút ra vài tờ tiền, cười nói: "Tôi biết chủ tịch Khúc không thiếu tiền, nhưng chủ tịch là người lớn, nên lần này để tôi mời."
Nhìn Lật Lật đặt tiền lên bàn, sắc mặt Khúc Vãn Anh càng tệ.
"Alo, Tiểu Trương hả, bố mẹ tôi dậy chưa?" Khúc Vãn Anh gọi điện về nhà, "Được, lát nữa tôi sẽ qua chúc tết."
Nếu đã ở Nam Giang, bà đương nhiên phải về thăm bố mẹ rồi. Bà mua ít đồ bổ rồi mang đến nhà họ Khúc.
Vừa bước vào sân, Khúc Vãn Anh đã nghe thấy tiếng trò chuyện trong nhà. Người giúp việc Tiểu Trương đang đi lấy nước.
"Có khách à?" Bà đưa đồ cho Tiểu Trương, hỏi.
"Vâng, cô Lật đang ở trong." Tiểu Trương trả lời.
"Cô Lật? Cô Lật nào?" Khúc Vãn Anh nhíu mày, không nhớ ra gia đình nào quen biết nhà họ Khúc lại có họ Lật.
Vào nhà, khi nhìn thấy người bên trong, Khúc Vãn Anh càng khó chịu.
Lật Lật đang tươi cười ngồi cạnh bà nội Khúc, còn bà nội Khúc trông rất yêu quý cô.
"Mẹ, đây là ai vậy?" Khúc Vãn Anh giả vờ không biết Lật Lật.
Bà nội Khúc bảo Khúc Vãn Anh ngồi xuống: "Đây là Lật Lật, một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng quốc tế. Đừng thấy con bé còn trẻ chứ thật ra nó rất thích các nghề truyền thống đấy."
"Giờ cứ dính đến chữ 'quốc tế' là được coi là sang trọng, nhưng thực chất chỉ là hư danh mà thôi." Khúc Vãn Anh khẽ cười, "Mẹ, con đến chúc tết, Bố đâu rồi?"
"Ông ấy ra nghĩa trang rồi. Như mọi năm, sáng mùng một nào ông ấy cũng đi thăm chiến hữu cũ." Bà nội Khúc trả lời.
Mọi người trong nhà họ Khúc đều biết thói quen này của ông cụ, thường là chiều mùng một mới về. Các con thường đến chúc Tết vào mùng hai, nhưng hôm nay Khúc Vãn Anh lại đến sớm khiến bà nội Khúc cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Lật Lật không phải người không biết điều, cô nhận ra đây là lúc gia đình đoàn tụ nên đứng dậy xin phép ra về.
Vừa rời khỏi khu nhà quân nhân, cô đã thấy Tiêu Kỳ đi ngược chiều lại. Tiêu Kỳ nhận ra xe của cô, vội dừng xe bên đường định bắt chuyện. Ai ngờ cô gái này lại phớt lờ, lái xe vút qua như không nhìn thấy.
Không thấy ư? Không thể nào! Chiếc xe màu vàng nổi bật của cậu dù ở giữa dòng xe cộ cũng rất dễ nhận ra mà! Cậu còn thò đầu ra vẫy tay, Lật Lật không thể nào không thấy. Chắc chắn cô đang giận, nhưng không biết là giận ai!
Tiêu Kỳ nhìn theo hướng xe cô đi, do dự một chút mới tiếp tục lái xe vào nhà. Vừa bước đến cửa sổ, nghe tiếng bà nội Khúc và mẹ mình đang trò chuyện, anh không khỏi nhíu mày.
"Mẹ thấy Lật Lật là cô gái tốt, con chỉ đang có thành kiến với con bé mà thôi. Nhà chúng ta vốn dĩ không phải gia đình quý tộc, đâu cần câu nệ nhiều thế. Nói đến cùng, con cũng chỉ là con nhà nông, mấy năm nay con ngày càng bị tiền làm mờ mắt, cư xử cũng ngày càng giống tư bản, điều này rất nguy hiểm!" Bà nội Khúc chưa từng cảm thấy bản thân hay gia đình có gì đáng để khoe khoang. Sống sót qua chiến tranh đã là ơn của trời cao, mọi người nên biết ơn và trân trọng.
Nghe bà nội Khúc nói, Khúc Vãn Anh tỏ ra bực bội: "Mẹ, tư bản gì chứ? Đất nước đã cải cách mở cửa bao nhiêu năm, gia nhập WTO, mọi thứ đều phải hội nhập với quốc tế. Nhưng quan niệm và tư tưởng của mẹ đã lỗi thời, không theo kịp thời đại rồi. Mấy cô gái bây giờ điên cuồng lắm, mẹ không tưởng tượng được đâu. Nếu mẹ biết cô gái vừa rồi nói gì với con, mẹ chắc chắn sẽ há hốc mồm."
Họ gặp nhau rồi? Tiêu Kỳ nhớ đến tờ giấy Lật Lật để lại. Cô nói có việc, chắc là đi gặp mẹ cậu. Tiêu Kỳ đột nhiên thấy xấu hổ và tức giận. Cậu đã từng này tuổi, yêu ai còn phải qua tay mẹ kiểm duyệt à? Huống chi Lật Lật còn chẳng đồng ý làm bạn gái cậu. Mẹ cậu tự tiện đi gặp cô ấy đúng là khiến cậu mất mặt.
Không biết Lật Lật sẽ nghĩ gì về cậu nữa, chắc vì thế mà cô mới phớt lờ cậu như không khí. Một cô gái độc lập và tự chủ như cô gặp phải kiểu mẹ chồng này chắc chắn sẽ khinh bỉ.
"Con gặp Lật Lật rồi?" Bà nội Khúc hỏi.
"Không thể nói là biết nhau, con chỉ biết gần đây cô ta hay qua lại với Kỳ Kỳ thôi." Khúc Vãn Anh trả lời, "Mấy cô gái bây giờ thấy người có tiền là sáng mắt. Hơn nữa Kỳ Kỳ còn đẹp trai như vậy, đến cụ già chắc cũng không buông tha. Ai mà biết cô ta đang toan tính điều gì, thế mà còn dùng mánh khóe đến chỗ mẹ nữa chứ!"
"Nếu đúng như con nói thì con bé đi tán tỉnh Kỳ Kỳ là được rồi. Dù gì tình cảm giữa chúng cũng không tốt, con bé vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, tỷ lệ thành công chắc chắn cao, không cần để ý đến thái độ của con." Bà nội Khúc nói mỉa, "Người ta thường hay bảo để ý cái gì thì cuối cùng sẽ mất cái đó đấy!"