Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 555: Nhân cách phân liệt



Tình trạng tinh thần của Triệu Văn Quân vô cùng phức tạp, cậu ta phân liệt thành bốn nhân cách khác nhau, điều này ở Trung Quốc là rất hiếm gặp, thậm chí có thể nói là cực kỳ ít.

Không trách Lục Li không đối phó được với Triệu Văn Quân, ngay cả Khúc Mịch cũng lần đầu gặp trường hợp như vậy.

Tình cảm Triệu Văn Quân dành cho mẹ mình vô cùng phức tạp, giữa yêu hận đan xen, cậu ta bị giằng xé trong mâu thuẫn và đau khổ. Như Khúc Mịch đã nói, cái chết của Lý Yến không giúp cậu ta giải thoát, mà ngược lại, nó chỉ khiến cậu ta chìm sâu vào hối hận. Trong sự giằng xé đó, nhân cách của cậu ta không ngừng phân liệt. Nhân cách của Lý Yến chắc chắn đã xuất hiện trong quá trình này.

"Tôi có thể chịu đựng mọi cực khổ, nhưng không thể chịu được ánh mắt khinh bỉ của con trai, không thể chịu được việc nó không nói chuyện với tôi. Tôi xin lỗi, cầu xin, sám hối, nhưng tất cả đều vô ích. Tôi hỏi Quân Quân làm thế nào nó mới có thể tha thứ cho tôi. Nó nhìn tôi, lạnh lùng nói chỉ có máu mới rửa sạch được nỗi nhục này. Nó nói nó biết Sử Vĩnh, nó sẽ giết Sử Vĩnh, lấy máu của tên khốn đó để rửa sạch nỗi nhục. Tôi sợ lắm, Quân Quân sắp thi đại học rồi, nó còn tương lai tươi sáng, sao có thể giết người? Tôi khóc lóc, quỳ xuống cầu xin nó đừng làm vậy. Nó nói nếu không lấy máu của tên khốn đó thì phải lấy máu của tôi! Nghe những lời này, tôi sợ đến mức quên cả khóc. Quân Quân hận tôi đến nỗi muốn tôi chết, tôi sống còn ý nghĩa gì nữa? Tôi suy nghĩ mấy ngày, quyết định dùng cái chết để thành toàn cho Quân Quân. Chỉ cần nó sống tốt, tôi sống hay chết cũng không quan trọng. Tôi nhờ luật sư tư vấn, sắp xếp số tiền tiết kiệm ít ỏi và căn nhà. Đêm khuya, tôi đến nhà Sử Vĩnh. Đối mặt với cái chết ai mà không sợ? Tôi thật sự không yên lòng Quân Quân, tôi bắt đầu gõ cửa, nếu Sử Vĩnh ra, tôi tin mình sẽ giết ông ta. Nhưng ông ta không ra ngoài. Tôi không muốn Quân Quân có bố là tội phạm cưỡng hiếp, lại có mẹ là kẻ giết người. Cuối cùng, tôi vẫn chọn tự sát. Chỉ có cái chết mới giúp Quân Quân yên tâm học hành. Tôi chưa từng oán hận Quân Quân, nó là con trai tôi mà. Quân Quân, chỉ cần con thi đỗ Nam Đại, mẹ chết cũng đáng! Con trai, mẹ chưa từng trách con. Con đừng tự trách mình nữa, là mẹ có lỗi với con!"

"Đương nhiên là bà có lỗi với tôi rồi." Giọng của Triệu Văn Quân đột nhiên thay đổi, trở nên lạnh lùng, "Triệu Thái Xương đáng chết, bà cũng đáng chết! Hai người là nỗi nhục của tôi, chỉ khi thoát khỏi hai người, tôi mới có thể sống thanh thản!"

"Mẹ ơi, con nhớ mẹ!" Bỗng dưng cậu ta lại khóc nức nở.

"Đồ yếu đuối, ngu ngốc, tất cả im miệng đi! Quy tắc trò chơi do tôi đặt ra, tội lỗi của mấy người do tôi quyết định!"

"Tôi có tội, tôi thật sự có lỗi với con trai."

"Mẹ ơi, con mệt lắm rồi, con không chịu nổi nữa!"

"Chết! Chết hết đi!"

Những giọng nói khác nhau luân phiên xuất hiện, biểu cảm của Triệu Văn Quân không ngừng thay đổi. Khúc Mịch nhận ra việc thôi miên không thể tiếp tục, nếu không tinh thần của Triệu Văn Quân sẽ hoàn toàn phân liệt. Khúc Mịch đánh thức cậu ta, khi tỉnh dậy, đôi mắt cậu ta đờ đẫn, cơ thể như đống bùn lầy.

Bác sĩ tiêm thuốc an thần cho cậu ta, để cậu ta chìm vào giấc ngủ. Vì tình trạng của Triệu Văn Quân quá phức tạp, cậu ta cần được chuyên gia tâm lý điều trị. Khúc Mịch giới thiệu một học trò của mình đến để trị liệu tâm lý cho Triệu Văn Quân, đây là thách thức lớn với bất kỳ ai.

Lục Li dẫn đội hình sự điều tra các xưởng gốm ở Nam Giang, cuối cùng tìm thấy một xưởng đóng cửa. Bên trong có đầy đủ dụng cụ, trên tường treo vài bình gốm sứ. Lục Li mang chúng về khoa pháp chứng, qua kiểm tra, phát hiện một chiếc bình trong số đó có thành phần khác với đất sét thông thường. Sau khi kiểm tra kỹ hơn, xác nhận đó là tro cốt của con người, tuy nhiên không thể xác định danh tính vì không thể trích xuất DNA.

Cuối cùng, vụ án của Khương Hoa chỉ có thể kết luận là mất tích. Còn cái chết của Triệu Thái Xương và Lý Yến, một là tai nạn, một là tự sát, Triệu Văn Quân hoàn toàn không liên quan đến âm mưu giết người. Tuy nhiên vì tình trạng tinh thần của cậu ta, nhà trường chỉ có thể cho cậu ta bảo lưu một năm. Trong thời gian này, không biết cậu ta có thể hồi phục để quay lại trường học hay không.

Một đứa trẻ đang có tương lai tươi sáng cuối cùng lại kết thúc như vậy, khiến người ta không khỏi xót xa. Bi kịch này là hồi chuông cảnh tỉnh cho nhà trường và xã hội. Ban lãnh đạo trường Thực Nghiệm rất coi trọng vụ việc, đặc biệt mời Lục Li làm cố vấn, mỗi tháng đến trường tổ chức buổi tọa đàm về pháp luật. Ngoài ra họ còn bổ sung chương trình giáo dục sức khỏe tâm lý, tuyển giáo viên tâm lý chuyên nghiệp, tổ chức các buổi tư vấn tâm lý định kỳ cho học sinh.

Dù bi kịch của Triệu Văn Quân không thể thay đổi nhưng hành động của nhà trường là vô cùng quan trọng để ngăn chặn những bi kịch tương tự xảy ra với các học sinh khác.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, năm cũ sắp qua. Hai đứa trẻ đã hơn hai tuổi, biết nói chuyện, đặc biệt là Chỉ Chỉ, cái miệng nhỏ không có lúc nào ngừng nghỉ, trừ lúc ngủ và ăn thì lúc nào cũng líu lo. Cô bé chạy nhảy khắp nơi, bảo mẫu và bà nội chạy theo không kịp. Mỗi lần đến góc nào mới, cô bé lại náo loạn như quân tám nước xâm lược.

Chỉ Chỉ chỉ sợ Thương Dĩ Nhu, hễ mẹ trừng mắt là cô bé lập tức ngoan ngoãn như cừu non.

"Chỉ Chỉ nghe lời mẹ, Chỉ Chỉ nhớ rồi!" Mỗi khi phạm lỗi, cô bé lại nũng nịu xin lỗi rồi hôn lên má Thương Dĩ Nhu. Cử chỉ đáng yêu thế này chẳng ai nỡ mắng mỏ. Cô bé nhìn thì ngây thơ nhưng thật ra rất tinh ý, biết cách làm nũng để lấy lòng người lớn.

Đại Đại vẫn trầm lắng như mọi khi, càng ngày cậu càng dành nhiều thời gian trong phòng làm việc của Khúc Mịch.

Cậu bé dường như rất thích từ điển, cứ lập đi lập lại.

Nhà họ Khúc đã quen với sự yên tĩnh của cậu, nhưng Thương Dĩ Nhu lại lo việc cậu bé ngồi mãi trong phòng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Thế nên cả nhà thường xuyên tập thể dục cùng nhau. Khi thời tiết đẹp, họ sẽ ra ngoài đi dạo, khi thời tiết xấu, họ sẽ tập trong nhà.

Cả hai đứa trẻ đều rất khỏe mạnh, ngoài lần bị cảm trước, chúng hầu như không bị bệnh, thỉnh thoảng dù có hắt hơi thì chỉ cần uống thuốc là được.

Ông bà nội nhớ hai đứa nhỏ nên thường xuyên gọi điện bảo Thương Dĩ Nhu đưa chúng đến chơi. Sắp đến tết, họ càng muốn gặp hai đứa chắt.

Thương Dĩ Nhu và mẹ Khúc đưa hai đứa bé về nhà tổ, tình cờ gặp Lật Lật cũng ở đó. Cô ấy mang rất nhiều quà đến chúc Tết. Gần đây Lật Lật thường xuyên đến thăm bà nội Khúc, mười lần thì đã tám lần gặp Tiêu Kỳ, hai người tiếp xúc nhiều hơn.

Thương Dĩ Nhu không biết mẹ của Tiêu Kỳ có biết không, nhưng cô có cảm giác chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com