Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 552: Trao đổi



Lưu Tuấn và Vương Thành đã hỏi thăm tỉ mỉ mẹ của nạn nhân. Bà nhớ lại mối quan hệ giữa con gái mình và Triệu Văn Quân. Đây là lần đầu tiên kể từ khi sự việc xảy ra, con gái bà không tỏ ra phản đối quá mãnh liệt với việc tiếp xúc với người khác giới, nhưng đây lại là một cú sốc lớn đối với bà.

Có điều đến cuối cùng, bà vẫn thừa nhận Triệu Văn Quân cũng là một đứa trẻ đáng thương. Có thể tưởng tượng được khi biết người con gái mình thích lại là nạn nhân của bố mình, Triệu Văn Quân đã tuyệt vọng và đau lòng đến mức nào.

Về Nam Giang, họ lập tức báo cáo với Lục Li.

Nghe xong, Lục Li nhíu mày. Hiện tại, cách tốt nhất là trực tiếp đi gặp Triệu Văn Quân để nghe cậu ta nói gì. Tuy nhiên, cảnh sát lại không có bằng chứng, chỉ dựa vào trực giác nhạy bén và kinh nghiệm để suy đoán. Lục Li không sợ xấu hổ vì không tìm ra manh mối, mà sự việc liên quan đến tương lai của một thiếu niên nên anh không thể không thận trọng.

Suy nghĩ một lúc, Lục Li nói: "Hãy điều tra lại xem Trương Văn Thành trước khi vào tù có để lại gì cho con trai không, có lẽ ông ta còn để lại thứ gì đó cho Trương Tường."

Hai người lập tức đi điều tra, quả nhiên Lục Li đoán đúng. Sau khi Trương Văn Thành chết, di vật của ông ta được người nhà nhận về. Khi đó, cuộc gọi được chuyển đến trường học, cảnh ngục thấy Trương Tường đến nhận chứ không phải "con trai" như hai lần trước. Trương Tường phải về trường xin giấy xác nhận rồi mới quay lại nhận được di vật.

"Di vật của bố em đều ở đây hả?" Lưu Tuấn hỏi.

Di vật gồm một bộ quần áo, một hộp kính và một chiếc điện thoại cũ, trong hộp kính có bức thư tay Trương Văn Thành viết cho Trương Tường, tiếc là cậu mang ba thứ này về rồi bỏ vào tủ quần áo, mãi đến khi Lưu Tuấn và Vương Thành đến thì mới phát hiện.

Bức thư không dài, nội dung chủ yếu là dặn dò Trương Tường phải chăm sóc bản thân và lời xin lỗi. Trương Tường đọc đi đọc lại, nước mắt rơi không ngừng.

Lưu Tuấn kiểm tra kỹ ba món đồ nhưng không phát hiện gì bất thường. Đột nhiên có một con mèo đen từ cửa sổ nhảy vào, đẩy hộp kính rơi xuống đất rồi chạy mất.

Một góc giấy lộ ra, Lưu Tuấn nhíu mày, vội nhặt lên. Đó là một tấm danh thiếp màu vàng nhạt, bên trên có vẽ vài chiếc lá phong, kiểu mà học sinh rất thích. Trên đó viết một dòng chữ cứng cáp: Tôi muốn thấy thành ý của ông trước.

Mặt sau có vài dòng chữ nguệch ngoạc, nét chữ không giống chữ viết mặt trước.

"Tránh xa Triệu Văn Quân, hắn là một tên ác ma! Con trai, con phải tránh xa hắn, nếu không con sẽ không biết mình chết thế nào đâu! Tránh xa hắn, tránh xa hắn!"

Dòng chữ này giống với chữ trong bức thư, là của Trương Văn Thành, nhưng lại viết cẩu thả hơn. Có thể thấy người viết lúc đó đang rất kích động.

"Đây là chữ của bố cháu, còn mặt trước là chữ của Triệu Văn Quân. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bố cháu lại gọi cậu ấy là ác ma?" Trương Tường hoang mang hỏi Lưu Tuấn và Vương Thành.

"Em chắc đây là chữ của Triệu Văn Quân không?"

"Chắc, nhưng tại sao nó lại xuất hiện trong di vật của bố em? Còn giấu rất kỹ nữa!" Càng nghĩ Trương Tường càng thấy kỳ lạ, nhất là hai chữ "ác ma" khiến cậu phải rùng mình.

Bố cậu và Triệu Văn Quân đã gặp nhau, giữa họ đã xảy ra chuyện gì?

Lưu Tuấn lập tức báo cáo với Lục Li. Sau một hồi đắn đo, Lục Li đồng ý để họ đưa Triệu Văn Quân về đội hình sự.

Rất nhanh, Triệu Văn Quân đã bị đưa đến đội hình sự, cậu thanh niên vừa tròn 18 tuổi này vẫn còn mặc đồng phục học sinh.

Ngồi trong phòng thẩm vấn, cậu nhíu mày, câu đầu tiên nói với Lục Li là: "Anh cảnh sát, chiều nay em còn buổi thí nghiệm quan trọng, nếu có gì cần hỏi thì hỏi nhanh đi."

"Buổi thí nghiệm chiều nay chắc chắn cậu không tham dự được rồi." Lục Li nói một cách nghiêm túc, không hề có ý đe dọa.

Triệu Văn Quân khó chịu, lần nữa nhắc lại tầm quan trọng của buổi thí nghiệm chiều nay.

"Em phải thi đậu vào Nam Đại, em có thể làm được! Dù mẹ không nói, nhưng em biết mẹ hy vọng em vào Nam Đại, học ngành tài chính. Sau khi tốt nghiệp, em sẽ kiếm thật nhiều tiền để mẹ không phải lo lắng về tiền bạc nữa. Em phải về học, chiều nay có bài kiểm tra vật lý, một số đề em còn chưa rõ."

Lục Li cảm thấy biểu hiện của Triệu Văn Quân có hơi kỳ lạ.

"Mẹ em sẽ không bao giờ lo lắng về tiền bạc nữa, vì mẹ em đã chết rồi!"

Triệu Văn Quân giật mình.

"Mẹ em đang làm việc ở quán cơm! Mẹ làm việc rất vất vả, ngày nào trời cũng chưa sáng đã ra khỏi nhà, đến tận đêm khuya mới về. Mỗi khi đông đến, tay mẹ nứt nẻ như vỏ cây già. Nhưng mẹ em chưa từng than vãn, luôn nói chỉ cần em thi đậu Nam Đại là được. Có một lần Tết, nhà em chỉ có một món ăn, canh dưa chua với xương. Trên xương chẳng có mấy miếng thịt nhưng mẹ đều gắp cho em ăn hết. Mẹ còn lấy một con tôm lớn trong túi ra, đã lâu rồi em không được ăn tôm to như vậy nên rất vui. Em thấy mẹ chỉ ăn dưa chua nên nói mẹ ăn thịt. Mẹ bảo đợi em tốt nghiệp đại học thì sẽ được ăn thịt mỗi ngày. Em biết mình phải thi đậu Nam Đại, nếu không mọi ước mơ đều sẽ đổ vỡ hết."

"Cậu xem cái này đi!" Lục Li đặt tấm ảnh chụp thi thể Lý Yến lên bàn.

Triệu Văn Quân vừa nhìn, khuôn mặt lập tức biến dạng.

Cậu ta như muốn tránh né, nhưng tất cả biểu cảm và thần thái đều thay đổi. Nếu không nhìn vào đường nét trên khuôn mặt thì cậu ta như biến thành một người khác, khiến mọi người cảm thấy vô cùng xa lạ.

Triệu Văn Quân cười khẩy, ngã người ra sau ghế, thậm chí còn bắt chéo chân.

"Đội trưởng Lục, cậu ta không ổn." Mạnh Triết khẽ nói.

Lục Li gật đầu, từ lâu anh đã nghi ngờ Triệu Văn Quân có vấn đề tâm lý. Bây giờ, có vẻ như cậu ta có hai nhân cách. Anh hạ giọng trao đổi với Mạnh Triết vài câu, sau đó Mạnh Triết rời khỏi phòng thẩm vấn.

"Cậu có nhớ chuyện mẹ mình qua đời không?" Lục Li hỏi.

Triệu Văn Quân gật đầu: "Làm sao tôi quên được? Bà ta tự sát!"

"Sao cậu không đau lòng?" Lục Li hỏi tiếp.

"Tôi không có thời gian để đau lòng! Đang là thời điểm quan trọng nhất, tôi phải cố gắng thi đậu vào trường mà mẹ tôi mong muốn. Cảnh sát Lục, nếu không có gì nữa thì tôi đi trước đây. Chiều nay có bài kiểm tra quan trọng, tôi phải tham gia." Cậu ta vẫn nhắc đến bài kiểm tra, dù ở trong nhân cách nào, bài kiểm tra vẫn rất quan trọng.

"Được rồi, tôi có vài câu muốn hỏi cậu." Lục Li bình tĩnh nói, "Giữa bố và mẹ cậu, cậu ghét ai hơn?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com