Lưu Tuấn và Vương Thành về đội, báo cáo tình hình với Lục Li, đồng thời trình bày suy nghĩ của mình.
"Trong quá trình điều tra vụ Khương Hoa mất tích, chúng tôi càng điều tra càng cảm thấy Triệu Văn Quân đáng nghi. Hơn nữa chúng tôi còn phát hiện một sự thật gây sốc. Cô bé từng bị Triệu Thái Xương xâm hại trước đây từng học tại trường cấp ba Thực Nghiệm và học cùng lớp với Triệu Văn Quân, điều kinh ngạc hơn là bọn họ từng yêu nhau." Vương Thành trình bày tóm tắt, "Khi mẹ cô bé phát hiện ra chuyện này, bà đã tìm gặp Triệu Văn Quân, ngay hôm sau, cô bé được chuyển trường. Ngay sau sự việc đó, Triệu Văn Quân và Trương Tường trở nên thân thiết hơn. Trương Tường kể hết mọi tâm sự với Triệu Văn Quân, nhưng Triệu Văn Quân chỉ nói với cậu ta việc mẹ mình từng mắc chứng trầm cảm. Còn chuyện về Triệu Thái Xương, Trương Tường phải tự lên mạng tìm hiểu. Còn về cô bé kia, Triệu Văn Quân hoàn toàn giữ im lặng. Tôi có cảm giác cậu ta tiếp cận Trương Tường vì mục đích nào đó. Nhưng tại sao cậu ta làm vậy thì tôi chưa rõ. Tôi muốn tìm gặp cô bé kia để hỏi kỹ hơn về Triệu Văn Quân nhưng vẫn còn hơi do dự."
"Cậu có thể hỏi mẹ của cô bé." Lục Li đắn đo một lúc rồi đề xuất. Anh bảo hai người điều tra theo hướng này, trong lòng cứ có dự cảm chẳng lành.
Lục Li xem xét kỹ hồ sơ của Triệu Văn Quân. Từ nhỏ cậu bé đã là một đứa trẻ ngoan, học giỏi, từng tham gia các lớp cờ vây, toán học và hội họa. Năm lớp 4, bố cậu ta bị bắt, bố mẹ ly hôn, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc học của cậu ta, ngược lại còn là động lực để cậu ta chăm chỉ hơn. Cậu ta thi đậu vào trường cấp hai với thành tích xuất sắc, mấy năm liền làm lớp trưởng và là đại diện môn tiếng Anh. Sau đó, cậu ta tiếp tục thi đỗ vào trường Thực Nghiệm, nơi tập trung những học sinh xuất sắc nhất, thành tích của cậu ta vẫn luôn ổn định.
Tuy nhiên vào thời điểm Lưu Tuấn đề cập, thành tích của Triệu Văn Quân bắt đầu dao động, cho thấy tâm lý của cậu ta có biến động lớn. Sự kiện lần này chắc chắn khiến cậu ta khó chấp nhận việc bố bị bắt và bố mẹ ly hôn. Dù vậy, cậu ta không hề có biểu hiện bất thường, mà còn bắt đầu kết bạn, an ủi Trương Tường có hoàn cảnh tương tự. Điều này khiến mọi người thấy vô cùng kỳ lạ.
Kỳ lạ hơn nữa là cậu ta nói rằng mình vào tù thăm bố, đồng thời giúp Trương Tường đưa đồ. Nhưng trên thực tế, cậu ta không gặp bố mình mà lại gặp Trương Văn Thành, hơn nữa không chỉ có một lần.
Lục Li chú ý tới chi tiết Triệu Văn Quân đi cùng Trương Tường đến gặp Trương Văn Thành. Một tuần sau, một mình cậu ta đến gặp nữa, chỉ trong mười phút ngắn ngủi.
Ba ngày sau, Triệu Thái Xương và Trương Văn Thành xảy ra xung đột trong lúc tắm, dẫn đến cái chết của Triệu Thái Xương. Một tuần sau, Khương Hoa mất tích, Trương Văn Thành bị kết án tử hình và được chuyển đến bệnh viện khác.
Triệu Văn Quân tiếp tục đi gặp riêng Trương Văn Thành, nói với cảnh ngục mình là con trai ông ta. Đây là lần thứ ba họ tiếp xúc. Trương Tường không hề biết chuyện này và chỉ được Triệu Văn Quân thông báo sau đó, còn bảo bố Trương Tường nhờ chuyển lời: Ông ta có thể yên tâm ra đi.
Nhưng làm sao Trương Văn Thành yên tâm được? Ông ta đã giết vợ mình, còn Khương Hoa - kẻ ngoại tình với vợ ông ta - vẫn còn sống khiến ông ta tức tối đến mức ho ra máu khi bắt. Trừ khi... Khương Hoa đã chết!
Nửa tháng sau, Lý Yến chết một cách kỳ lạ. Trong vòng ba tháng đã có ba người chết và một người mất tích. Theo trình tự thời gian, đầu tiên là Triệu Thái Xương bị giết, sau đó là Khương Hoa mất tích, kế đến là Trương Văn thành bị xử tử, cuối cùng là Lý Yến tự sát.
Tất cả những sự việc này đều xoay quanh hai người: Trương Tường và Triệu Văn Quân. Ít nhất một trong hai người này đang che giấu một bí mật khủng khiếp!
Lưu Tuấn và Vương Thành tiếp tục điều tra tại trường Thực Nghiệm. Qua hồ sơ của nhà trường, họ dễ dàng tìm được thông tin chi tiết về cô bé kia. Cô bé đã chuyển đến trường cấp ba Số 2 tại Bắc Hải, cả gia đình cũng chuyển đến đó sinh sống.
Hai người lập tức lên đường đến Bắc Hải, không trực tiếp tiếp xúc với cô bé mà gặp mẹ của cô ấy trước. Biết họ là cảnh sát, bà tỏ ra bài xích.
"Từ sau vụ việc kia, trong mười năm chúng tôi đã chuyển nhà rất nhiều lần, cứ tưởng mọi việc lắng xuống rồi, tôi mới dám đưa con gái về Nam Giang. Nhưng trời không chiều lòng người, tôi lại phải đưa con gái trốn đến Bắc Hải. Ai ngờ cảnh sát mấy cậu vẫn đuổi theo tới đây! Tôi cầu xin mấy cậu đấy, để chúng tôi sống một cuộc sống bình thường đi! Chúng tôi không làm gì sai cả, tại sao phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy chứ?" Mẹ Lâm kích động nói.
"Chị bình tĩnh lại đã." Lưu Tuấn vội trấn an, "Chúng tôi không muốn làm phiền con gái chị nên mới tìm chị trước. Chúng tôi không định khơi lại chuyện cũ mà chỉ muốn tìm hiểu vài vấn đề. Những chuyện đã xảy ra không thể thay đổi được, nếu không thể quên thì chỉ có một cách là đối mặt. Trốn tránh không phải cách, không thể trốn cả đời được."
"Nhưng ngoài trốn tránh, chúng tôi còn có thể làm gì? Dũng cảm đối mặt nói thì dễ, nhưng khi xảy ra chuyện, chỉ có người trải qua mới hiểu được nỗi đau!" Mẹ Lâm suy sụp.
"Chị Lâm, tôi không thể hiểu nỗi đau của chị, nhưng tôi thực sự đồng cảm. Tôi không biết phải làm thế nào để giúp chị, nhưng xin chị hãy tin rằng mọi chuyện rồi sẽ qua. Con gái chị là người chịu tổn thương nặng nề nhất, chị phải mạnh mẽ vì con."
Mẹ Lâm dần bình tĩnh lại: "Khi nãy tôi quá kích động. Tôi có thể hợp tác với các cậu, nhưng mong các cậu đừng làm phiền con gái tôi."
Lưu Tuấn gật đầu, hỏi mẹ Lâm có biết gì về mối quan hệ giữa Triệu Văn Quân và con gái mình không.
"Sau vụ việc đó, con bé luôn tỏ ra bài xích với nam giới, thậm chí không dám nhìn thẳng. Nhưng từ lúc vào trường Thực Nghiệm, tôi thấy con bé dần cởi mở hơn, không còn khép kín nữa. Tôi nghi ngờ có chuyện nên đã lén xem nhật ký của con. Trong nhật ký, tôi thấy con bé viết Triệu Văn quân đối xử với nó rất tốt, nó dường như cũng có tình cảm với cậu ta. Thấy cái tên Triệu Văn Quân, tôi vô cùng hoảng hốt. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ con trai của tên khốn kia cũng tên Triệu Văn Quân. Năm xưa, hắn từng dùng đứa con trai tuổi nhỏ để cầu xin tha thứ, nhưng chúng tôi không chấp nhận. Tôi rất lo, sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định đến trường gặp Triệu Văn Quân. Tôi nói với cậu ta rằng cậu ta không bao giờ có thể đến gần con gái tôi, vì không ai có thể tha thứ cho bố cậu ta, kể cả con bé! Thằng bé đó trông rất tội nghiệp, nó hoàn toàn suy sụp."
"Cậu ta có nói gì không?"
"Cậu ta chỉ im lặng như người mất hồn." Mẹ Lâm thở dài, "Tội ác của bố không nên để một đứa bé như vậy gánh chịu."