Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 553: Nhân cách phân liệt



Vấn đề mà Lục Li đặt ra vô cùng sắc bén. Anh hỏi Triệu Văn Quân rốt cuộc hận ai hơn, bắt cậu phải chọn giữa bố hoặc mẹ.

Triệu Văn Quân nhíu mày, ngay giây sau cậu ta bật cười: "Đương nhiên là bố tôi! Từ khi ông ta vào tù, tôi chỉ còn mỗi mẹ là người thân duy nhất!"

"Không, cậu hận mẹ cậu hơn! Một người mẹ cậu từng cho là tốt nhất trên đời, là người mang lại sự an ủi và tình yêu thương, là người mà cậu thấy tự hào và kiêu hãnh bỗng trở thành kẻ phá tan hy vọng cuối cùng của cậu, khiến thế giới tinh thần của cậu hoàn toàn sụp đổ!" Lục Li nói với giọng đanh thép nhưng lòng bàn tay lại đẫm mồ hôi. Anh không chắc liệu mình có chạm đúng điểm yếu của Triệu Văn Quân hay không, hay chỉ đang khiêu khích đối phương một cách liều lĩnh.

Lục Li không phải chuyên gia tâm lý tâm thần, anh chỉ học hỏi qua những gì chứng kiến trong quá trình điều tra. Tuy nhiên, những lời này đã khiến Triệu Văn Quân kích động, nụ cười trên môi cậu ta lập tức đóng băng.

"Ý anh là gì?" Gương mặt cậu ta đột nhiên trở nên u ám.

Lục Li không nhượng bộ, tiếp tục tấn công: "Cậu hiểu mà! Bố cậu phạm tội khi cậu còn nhỏ, mẹ cậu đã dành cho cậu rất nhiều tình thương và sự chăm sóc, để cậu không bị tổn thương quá nhiều. Khi lớn lên, dù người bố khiến cậu xấu hổ nhưng cậu đã dùng thành tích học tập xuất sắc của mình để được thầy cô yêu quý, bạn bè ngưỡng mộ. Cậu không cần thấy nhục nhã vì một người bố như vậy, bởi vì mẹ con cậu đã hoàn toàn thoát khỏi ông ta. Cậu từng nghĩ cuộc sống sẽ tiếp tục như thế, mọi thứ sẽ diễn ra đúng kế hoạch mà mẹ cậu vạch ra. Chỉ cần học hành chăm chỉ, cậu chắc chắn sẽ thi đậu vào Nam Đại, sau khi tốt nghiệp sẽ có công việc ổn định với mức lương cao. Cuộc sống của mẹ con cậu sẽ hoàn toàn thay đổi, khổ cực đi qua, ngọt ngào sẽ đến. Nhưng cuộc đời lại không suôn sẻ như cậu nghĩ. Cậu có thể nỗ lực, có thể vượt qua khó khăn, nhưng kết quả lại chưa bao giờ nằm trong tầm kiểm soát của cậu. Cậu chưa bao giờ đặt cảm xúc vào suy nghĩ và ông trời đã dùng chính điều đó để thử thách cậu. Đáng tiếc, cậu đã thất bại vì chính cảm xúc của mình!"

Trán Triệu Văn Quân bắt đầu nổi gân xanh: "Tôi không thất bại! Tôi chưa bao giờ thất bại! Tôi nhất định sẽ trở thành một người hoàn hảo!"

Nhận thấy ánh mắt của cậu ta dần trở nên điên loạn, Lục Li tiếp tục công kích: "Cậu tưởng Triệu Thái Xương và Lý Yến chết rồi thì mọi viết nhơ sẽ biến mất sao? Trong người cậu đang chảy dòng máu của hai người họ, mỗi một tế bào đều mang gen di truyền từ họ, làm sao cậu thoát được? Bố cậu là một tên tội phạm cưỡng hiếp, mẹ cậu là gái mại dâm, cả hai đều là đối tượng bị người đời khinh bỉ!"

"Anh nói bậy!" Triệu Văn Quân gào lên, đứng dậy lao về phía Lục Li, tay nắm chặt cổ áo anh.

Lục Li có võ nhưng bị tất công bất ngờ, hơn nữa Triệu Văn Quân lúc này như một con thú dữ, sức mạnh kinh người. Một tay cậu ta nắm cổ áo Lục Li, tay kia bóp cổ, khuôn mặt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Vương Thành đang ngồi cạnh ghi chép ngơ ngác, trong khoảnh khắc đó, mặt Lục Li đã đỏ bừng vì ngạt thở. Anh vung tay đánh mạnh vào sau gáy Triệu Văn Quân, cú đánh đủ để khiến một người trưởng thành khỏe mạnh đau đớn ngã xuống. Nhưng Triệu Văn Quân thậm chí không nhăn mặt, tay bóp cổ càng lúc càng mạnh.

Lúc này Vương Thành mới sực tỉnh, vội ném bút đi, lao đến can thiệp. Lưu Tuấn và Mạnh Triết ở bên ngoài cũng chạy vào, ba người hợp sức khống chế Triệu Văn Quân. Cậu ta gào lên như một con thú hoang, để kiểm soát tình hình ba người đều vô cùng chật vật.

Khi Khúc Mịch đến, Triệu Văn Quân đã bị trói vào ghế. Cậu ta có vẻ mệt mỏi sau cơn giãy giụa, chỉ thở hổn hển, mắt đỏ ngầu.

"Mấy cậu thẩm vấn tội phạm kiểu này hả?" Khúc Mịch nhíu mày, yêu cầu họ đưa đoạn ghi hình vừa rồi. Xem xong, anh nói, "Đây là dấu hiệu điển hình của nhân cách phân liệt, hai nhân cách vẫn chưa xác định rõ ai là chủ, chỉ cần bị kích thích, cậu ta sẽ mất kiểm soát." 

Sau đó, Khúc Mịch yêu cầu gọi cấp cứu đưa Triệu Văn Quân đến bệnh viện để điều trị.

Lục Li tiếp tục hỏi thăm giáo viên chủ nhiệm của Triệu Văn Quân, nhưng chủ nhiệm nói rằng không nhận thấy bất kỳ dấu hiệu bất thường nào ở cậu bé. Lịch học của cậu ta kín mít, thậm chí có thể nói là không có thời gian nghỉ ngơi. Dù nhìn vào thời điểm nào, cậu ta cũng đang chăm chỉ học hành.

Nghe xong, mọi người đều chìm vào suy tư. Hiện nay, trường học chỉ chú trọng vào thành tích học tập và tỷ lệ đỗ đại học, hoàn toàn bỏ qua sức khỏe tâm lý và khả năng chịu đựng của học sinh. Trường hợp như Triệu Văn Quân, tinh thần cậu ta bất ổn không phải chuyện một sớm một chiều. Nếu được phát hiện sớm và có sự can thiệp từ các chuyên gia tâm lý, có lẽ cậu ta đã không trở thành như ngày hôm nay, bi kịch có lẽ cũng đã không xảy ra.

Trong cả vụ án, cậu ta vừa hung thủ cũng vừa là nạn nhân lớn nhất!

Sau khi được điều trị bằng thuốc tại bệnh viện, tinh thần của Triệu Văn Quân ổn định lại. Tuy nhiên, cậu ta không thể tiếp tục tham dự thẩm vấn, Khúc Mịch chỉ đành sử dụng phương pháp thôi miên để tìm hiểu sự thật.

Lục Li và những người khác theo dõi toàn bộ quá trình thôi miên qua màn hình. Anh thừa nhận mình chưa học được dù chỉ là một nửa kỹ năng của Khúc Mịch. Khúc Mịch không sử dụng bất kỳ lời lẽ kích động nào. Anh nói chuyện nhẹ nhàng, trò chuyện với Triệu Văn Quân như một người bạn. Anh không dùng bất kỳ công cụ nào để thôi miên, người ngoài thậm chí không nhận ra đang xảy ra chuyện gì.

Triệu Văn Quân nhanh chóng đi vào trạng thái thôi miên.

Cậu ta nằm trên giường, thả lỏng toàn thân, dưới sự dẫn dắt của Khúc Mịch, cậu ta từ từ kể lại câu chuyện của mình.

"Trong trí nhớ của tôi, bố lúc nào cũng bận rộn, từ nhỏ tôi đã gần gũi với mẹ hơn. Thế nên khi bố xảy ra chuyện, tôi nhanh chóng quen với việc chỉ có mẹ bên cạnh. Lúc đó, cuộc sống tuy khó khăn nhưng chúng tôi rất hạnh phúc. Sau giờ học, mẹ thường kể cho tôi nghe về tương lai, chúng tôi có rất nhiều ước mơ, tương lai của chúng tôi sẽ rất tươi sáng. Nhưng lên cấp ba, tôi gặp Khả Đồng, mọi thứ thay đổi. Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng ngoài việc đứng đầu lớp và có giấy khen, còn những điều khác khiến tôi vui hơn. Tôi thích nhìn cô ấy e thẹn, ánh mắt như thỏ con, tôi muốn bảo vệ cô ấy. Tôi không kìm được tình cảm của mình nên đã lén viết thư tình bỏ vào cặp sách của cô ấy. Cô ấy đọc, nhưng không có phản hồi gì. Tôi biết với đang xấu hổ, với tính cách của cô ấy, việc giữ im lặng đã là một điều khó khăn. Nhưng trước khi tôi có thể tiến thêm một bước, mẹ cô ấy đã đến tìm tôi."

Nói đến đây, biểu cảm của Triệu Văn Quân thay đổi. Cậu ta nhíu mày, giống như đang cố chống lại ký ức đau đớn nào đó.

Khúc Mịch cẩn thận quan sát, sẵn sàng dừng thôi miên nếu tình hình trở nên không ổn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com