Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 545: Quá khứ



Thương Dĩ Nhu rời khỏi cửa hàng cho thuê. Lúc trang trí, cô có đến một lần. Vì yêu cầu của trung tâm thương mại, chủ cửa hàng phải ký một thỏa thuận là không được phá kế cấu tổng thể của tòa nhà, đồng thời phải đóng một khoản cọc trang trí là 10.000 NDT.

Ban đầu, Thương Dĩ Nhu không hẹn trước với Lật Lật, nhưng sau khi ký thỏa thuận ở trung tâm thương mại, cô quyết định ghé qua. Dù trung tâm thương mại chưa chính thức khai trương nhưng một số cửa hàng đã bắt đầu kinh doanh thử nghiệm, gian hàng của Lật Lật là một trong số đó. Khi Thương Dĩ Nhu đến, có người đang xem quần áo. Lật Lật không có mặt, các nhân viên đều đang bận nên Thương Dĩ Nhu không làm phiền.

Cô gọi điện cho Lật Lật, điện thoại đổ chuông một lúc mới có người bắt máy. Giọng Lật Lật ở đầu bên kia khàn khàn nghe có vẻ mệt mỏi. Hóa ra Lật Lật bị ốm, cô ấy ở nhà một mình từ sáng đến giờ mà chưa uống một giọt nước nào.

Thương Dĩ Nhu vội đến chỗ Lật Lật. Cô ấy không ở phòng làm việc trong con hẻm nhỏ mà ở trong một khu chung cư. Được Lật Lật cho mật mã, Thương Dĩ Nhu vào nhà. Căn hộ không quá lớn, có bếp mở, trong phòng khách có một chiếc sofa đơn chất đống quần áo, túi xách thì bị ném dưới đất, giày dép vứt bừa bãi ở cửa. Cửa phòng ngủ mở, Lật Lật đang ôm một con gấu bông nằm co ro trên giường.

Mặt cô ấy tái nhợt, dù đang ngủ nhưng vẫn nhíu mày. Nhìn cô ấy như vậy, Thương Dĩ Nhu vô cùng đau lòng. Cô gái này bề ngoài trông vô cùng mạnh mẽ nhưng khi bệnh lại chẳng có ai bên cạnh, nghĩ thôi đã thấy đáng buồn.

Thương Dĩ Nhu vào bếp, lấy ít gạo, dùng nồi cơm điện nấu cháo. Trong tủ lạnh có trứng, cô lấy hai quả trứng làm trứng chưng.

Thương Dĩ Nhu có công thức riêng, tỷ lệ trứng và nước là một một, sau đó thêm chút muối và dầu ăn, rắc hành lá lên trên, đun cách thủy với nước lạnh, đun sôi năm phút rồi tắt bếp rồi để thêm năm phút nữa. Khi bưng ra, trứng chưng vô cùng mềm mịn.

Trong tủ lạnh còn có quả dưa chuột đã hơi héo. Cô gọt vỏ, cắt thành miếng nhỏ, trộn với nước tương, đường, giấm, cuối cùng thêm tỏi băm, biến một món đơn giản trở nên đậm đà.

"Cô đến rồi." Lật Lật ngửi thấy mùi đồ ăn, tỉnh dậy

Cô ấy đã hoàn toàn không còn vẻ quyến rũ của thường ngày, sắc mặt thì tái nhợt, trông vô cùng mệt mỏi.

"Tôi nấu cháo, cô qua đây đi." Thương Dĩ Nhu múc chén cháo, rồi đặt thêm dưa muối và trứng chưng lên bàn.

Nhìn cháo trắng bốc khói, mắt Lật Lật hơi đỏ.

"Ăn cho nóng đi, đổ mồ hôi rồi uống thuốc, ngủ một giấc là khỏe." Thương Dĩ Nhu cười nói.

"Bao lâu rồi tôi chưa được ai nấu cháo cho rồi?" Lật Lật cảm thán, "Lần cuối là khi nào nhỉ? Bảy hay tám tuổi?"

Thương Dĩ Nhu sững sờ, đẩy đĩa trứng chưng về phía Lật Lật: "Ăn đi, thử xem tay nghề của tôi."

Lật Lật cúi đầu ăn cháo, rồi múc một thìa trứng chưng.

"Ngon quá!" Lật Lật khen, "Đạt tiêu chuẩn năm sao đấy!"

Chỉ một lát sau, một bát cháo trắng, một bát trứng chưng và một đĩa dưa muối nhỏ đều được Lật Lật ăn hết. Cô cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn.

"Trong nhà có thuốc không?" Thương Dĩ Nhu vừa dọn dẹp bát đĩa vừa hỏi.

Lật Lật cười khổ: "Sống một mình lâu rồi, các loại thuốc thông dụng để phải chuẩn bị sẵn!"

Thương Dĩ Nhu đun ít nước sôi, rót vào bình giữu nhiệt nhỏ, để Lật Lật uống sau.

"Con cái ở nhà không sao chứ?" Sàn nhà lát gỗ, được lau dọn sạch sẽ, Lật Lật ngồi bệ xuống đất.

Thương Dĩ Nhu bận rộn cả buổi, tự pha cho mình ly cà phê: "Không sao, có ông bà nội với bảo mẫu rồi, ban ngày chúng không càn tôi."

"Thế cô ở lại với tôi thêm một lát nữa đi, lúc ốm đau sợ nhất là ở một mình." Lật Lật ôm gấu bông, "Đêm qua tôi sốt cao, phải tự bò dậy tìm thuốc uống. Tôi lơ mơ nghĩ nếu tôi ngủ luôn rồi không tỉnh dậy thì sao? Sẽ không ai phát hiện đâu nhỉ? Có lẽ thi thể của tôi sẽ cứng đờ rồi thối rữa. Cuộc sống thật mong manh, chẳng ai biết kết thúc của mình thế nào."

"Ít thấy cô bi quan thế. Con người ta yếu nhất khi ốm, dễ suy nghĩ lung tung lắm." Thương Dĩ Nhu an ủi, "Với lại chuyện cô nói sẽ không xảy ra đâu, nhân viên, bạn bè và người yêu của cô sẽ tìm cô thôi."

Lật Lật cúi đầu: "Tôi chỉ có cô là bạn, nếu cô muốn làm bạn với tôi."

"Đương nhiên là tôi muốn, tôi luôn nghĩ chúng ta là bạn mà." Thương Dĩ Nhu vội nói.

Lật Lật mỉm cười: "Cảm ơn cô, Dĩ Nhu."

Căn phòng tạm thời chìm vào im lặng, hương thơm của cà phê dần lan tỏa.

"Tôi thật sự ngưỡng mộ cô đấy, Dĩ Nhu à. Lúc tôi còn nhỏ, bố mẹ đã ly hôn, trong trí nhớ của tôi gần như không có bóng dáng của mẹ. Bố tôi là người trung hậu nhưng kiếm không được nhiều tiền. Ông ấy làm việc bên ngoài quanh năm, chỉ về nhà vài ngày vào dịp Tết. Tôi sống với bà nội, cả ngày chẳng nói chuyện với ai, thế nên từ nhỏ tôi đã rất hướng nội, không có bạn bè chơi cùng. Khi tôi lên cấp hai, bà nội qua đời, tôi phải tự chăm sóc bản thân. Sau đó tôi đậu vào trường trung cấp, học thiết kế thời trang. Nhưng nhà không có tiền đóng học phí, bố tôi phải đi bán máu, vay nặng lãi. Ông ấy kiếm đủ tiền cho tôi đi học, nhưng cuối cùng nhà bị tịch thu, còn ông ấy bị nhiễm HIV do bán máu rồi qua đời."

Giọng của Lật Lật vẫn đều đều nhưng Thương Dĩ Nhu có thể cảm nhận được nỗi đau và bất lực trong đó. Tuổi thơ của Thương Dĩ Nhu cũng không mấy hạnh phúc, nhưng hoàn toàn khác với Lật Lật. Cô chưa bao giờ cảm thấy thiếu tiền là bất hạnh, trong nhận thức của cô cũng không có khái niệm về tiền bạc. Thương Dĩ Nhu thiếu thốn tình cảm, nhưng về vật chất cô lại luôn đủ đầy.

"Trường trung cấp không dạy nhiều về thiết kế, bằng cấp cũng không có giá trị. Sau khi tốt nghiệp, tôi chỉ có hai lực chọn, một là vào xưởng làm thợ may cả ngày cắt chỉ, hai là tiếp tục học lên để thực hiện ước mơ trở thành nhà thiết kế thời trang. Nhưng lựa chọn thứ hai cần rất nhiều tiền, nhưng tôi lại không có. Tôi muốn kiếm thật nhiều tiền để đi du học, vì thế tôi bắt đầu tìm việc lương cao. Nhưng xã hội này rất thực tế, không có chuyện trời rơi bánh. May mà tôi nhìn thấy thông báo tuyển dụng trên mạng chăm sóc người già với mức lương 5000 NDT, còn có thưởng. Tôi lập tức nhận lời. Nhà ông ấy rộng như mê cung, đẹp như cung điện, nhưng ông cụ cũng rất khó tính. Tôi kiên trì làm việc ở đó hai năm. Khi ông cụ qua đời, ông ấy để lại cho tôi một khoản tiền và vài căn hộ, giúp tôi thực hiện ước mơ. Tôi biết ngoài kia có nhiều tin đồn, nhưng tôi sống trong sạch, không thẹn với lòng. Tôi sống không phải để người khác khen ngợi, tôi muốn sống theo cách mình muốn!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com