Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 544: Bài xích



Khúc Vãn An đến Nam An để kiểm tra công việc ở đây, nhân tiện ghé qua nhà Khúc Mịch. Bà nghe tin Tiêu Kỳ và Lật Lật đang qua lại mập mờ nên muốn tìm hiểu thêm.

Thấy vợ mình bị chất vấn, Khúc Mịch lập tức đứng ra bảo vệ, anh không muốn Thương Dĩ Nhu phải chịu bất kỳ áp lực nào từ gia đình mình.

Thương Dĩ Nhu nghe cuộc đối thoại giữa hai người chỉ cười xòa đi lấy trà và đồ ăn nhẹ ra mời. Cô biết Khúc Vãn Anh bị đường huyết cao nên chuẩn bị món không đường.

"Món này không có đường, cô thử một chút đi." Thương Dĩ Nhu cười hiền hòa.

"Cháu dâu vừa cẩn thận vừa dịu dàng, Khúc Mịch đúng là may mắn." Khúc Vãn Anh càng nhìn càng hài lòng với Thương Dĩ Nhu. Cô là con dâu cả của nhà họ Khúc, được mọi người trong nhà đều yêu quý, đương nhiên là vì rất đạt tiêu chuẩn. Tiêu Kỳ tuy chỉ là cháu ngoại nhưng cũng không thể kém cỏi được.

Thương Dĩ Nhu định bênh vực Lật Lật nhưng lại thấy không cần thiết. Khúc Vãn Anh là người có lập trường, càng nói sẽ càng khiến bà phản cảm. Thời gian sẽ chứng minh mọi thứ. Hơn nữa Lật Lật cũng không có tình cảm đặc biệt gì với Tiêu Kỳ, chỉ có Tiêu Kỳ đơn phương. Vấn đề Khúc Vãn Anh lo lắng có phần hơi thừa.

Nghe cô khen Thương Dĩ Nhu, Khúc MỊch mới cười: "Cô đúng là người từng trải, ánh mắt rất chuẩn!"

"Đúng vậy, cô mà nhìn ai thì cũng đều đánh giá được." Khúc Vãn Anh tự tin.

Nhưng có vẻ bà đã quên mất hôn nhân của chính mình. Trước đây, bà nhất quyết lấy người chồng hiện tại, nhưng giờ lại xem ông ta là kẻ bất tài, thậm chí không đáng nhắc đến.

Khúc Mịch tuy độc mồm độc miệng nhưng chưa bao giờ đụng chạm vào nỗi đau của người khác. Anh chỉ khẽ cười, không nói gì thêm.

"Tiểu Nhu, con nói thật với cô đi, cô gái kia rốt cuộc muốn gì?" Đây là lần đầu tiên Khúc Vãn Anh thấy con trai sa vào lưới tình, mà đối phương lại là kiểu người bà không chấp nhận được. Với bà, con dâu thì phải có học thức, có công việc ổn định, sau này phải biết chăm lo gia đình.

Con người ta vốn ích kỷ, bà dường như đã quên rằng bản thân cũng là một người vợ, người mẹ nhưng suốt ngày cứ đấu đá trong thương trường, mạnh mẽ hơn cả đàn ông.

"Lật Lật có vẻ không nghĩ nhiều về đàn ông, cô ấy cũng không thiếu tiền." Thương Dĩ Nhu trả lời.

"Con quá ngây thơ rồi. Cô ấy không thiếu tiền chỉ là đủ ăn đủ mặc. Một người bán quần áo thì có thể có bao nhiêu tiền? Nếu cô ấy đi theo Kỳ Kỳ, bước chân vào nhà họ Tiêu thì đến lúc đó mới gọi là không thiếu tiền đấy. Mấy cô gái trước đây khóc lóc theo đuổi Kỳ Kỳ cô không quan tâm, vì cô biết Kỳ Kỳ chỉ đang chơi bời chứ không nghiêm túc. Nhưng đi bên bờ sông lâu ngày làm sao không ướt giày? Lần này nó bị cô gái kia mê hoặc thật rồi."

Thương Dĩ Nhu có cảm giác trong câu nói này hàm chứa ý nghĩa khác, không đơn giản là chuyện tình cảm.

"Mấy hôm trước có buổi đấu giá, Kỳ Kỳ dẫn cô ấy đi. Để lấy lòng người đẹp, nó đã bỏ ra 50.000.000 NDT để mua một viên kim cương, giờ các trang giải trí đều lan truyền tin này."

Thương Dĩ Nhu vội mở di động ra tìm kiếm thông tin, quả nhiên nhìn thấy.

"Một thiếu gia nhà giàu mua kim cương tại buổi đấu giá để tặng cho nhà thiết kế nổi tiếng Lật Lật như bị từ chối." Đọc tin này, Thương Dĩ Nhu không khỏi buồn cười.

Tiêu Kỳ dù là phú nhị đại nhưng thậm chí còn không được nhắc tên trong bài báo, chỉ được gọi là "thiếu gia nhà giàu". Trong khi đó, Lật Lật lại được nhắc đến rõ ràng. Nhất là ba chữ "bị từ chối" ở cuối bài chắc chắn sẽ khiến Tiêu Kỳ mất mặt.

"50.000.000 NDT mà cô ấy còn không hài lòng, tham lam quá rồi đấy!" Khúc Vãn Anh cho rằng Lật Lật không nhận không phải vì không thích, mà đang nhắm đến thứ lớn hơn, "Tiểu Nhu, con cũng mới quen cô ấy. Cô nhìn người chuẩn lắm, con đừng có bị vẻ bề ngoài đánh lừa. Phụ nữ càng tỏ ra không cần thì lại càng nguy hiểm. Bây giờ cô ấy tỏ ra thanh cao, nhưng ngày xưa cô ấy đi du học ở nước ngoài chẳng phải là nhờ dựa vào người giàu sao? Giờ trở thành nhà thiết kế rồi, cô ấy tưởng mình có thể xóa sạch quá khứ hả?"

Khúc Vãn Anh biết rõ Lật Lật không phải người bán quần áo nhưng cố ý nói vậy để hạ thấp cô ấy.

Theo Thương Dĩ Nhu, dù Lật Lật có quá khứ thế nào thì bây giờ cô ấy chẳng làm hại gì đến ai, cũng không đụng đến tiền của Tiêu Kỳ. Quá khứ của Lật Lật thế nào Thương Dĩ Nhu không biết, nhưng cô dám chắc Lật Lật không phải loại phụ nữ tham lam như Khúc Vãn Anh miêu tả.

"Hôm nay cô đến là để nhờ các con khuyên Kỳ Kỳ. Chơi bời yêu đương thì được, nhưng đối tượng kết hôn phải do cô chọn. Nếu không, nó đừng hòng động đến tài sản của nhà họ Tiêu! Không có tiền, xem còn ai theo nó không!" Khúc Vãn Anh nói chuyện thẳng thắn. Bà là người phụ nữ mạnh mẽ, tính cách hệt như ông nội của Khúc Mịch. Nếu không, năm xưa bà đã không vì hôn nhân mà nhiều năm không nói chuyện với gia đình.

"Cô." Khúc Mịch lên tiếng, "Cô nói chuyện với Tiêu Kỳ chưa? Cậu ta nói gì?"

"Cô biết tính nó, nếu nói thì chỉ có một kết quả. Cô không muốn quan hệ giữa mình với Tiêu Kỳ trở nên căng thẳng. Bây giờ công việc ở Nam Giang đang trên đà phát triển, là lúc nó thể hiện bản lĩnh. Nó chưa nói với cô về người phụ nữ kia nên có lẽ chưa quá nghiêm trọng. Chắc do cô lo xa." Khúc Vãn Anh xoa trán. 

Gần đây hai cô em chồng của bà liên tục gây rối khiến bà vô cùng đau đầu. Một bên là vợ, một bên là người thân, chồng bà không biết nên đứng về phía nào nên mặc kệ mọi chuyện. Bao nhiêu năm qua, Khúc Vãn Anh luôn một mình đối mặt với gia đình chồng. Thật lòng mà nói, bà thật sự rất mệt mỏi.

Bà muốn buông bỏ gánh nặng để nghỉ ngơi, nhưng người có thể trông cậy vào chỉ có đứa con trai. Giờ đây, khi Tiêu Kỳ đang dần trưởng thành và có thể tự lập, bà không thể để một người phụ nữ tầm thường phá hỏng tương lai của cậu ấy.

Xuất phát từ sự tôn trọng dành cho một người mẹ, Thương Dĩ Nhu có thể hiểu được nỗi lo cho Khúc Vãn Anh. Đồng thời, cô càng thêm biết ơn bố mẹ chồng, những người chân thành chấp nhận và yêu thương cô. Nếu gặp phải mẹ chồng như Khúc Vãn Anh, cô thật sự không biết phải xử lý mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu thế nào và cuộc sống hôn nhân của cô chắc chắn sẽ trở nên rối ren.

"Cô còn phải bay đến Hi Ninh, mọi người cứ coi như chưa nghe thấy gì cả, đừng nói với Tiêu Kỳ." Khúc Vãn Anh xem đồng hồ, vội ra sân bay.

Thấy Khúc Vãn Anh vội vàng rời đi, mẹ Khúc thở dài.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com