Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 546: Gặp bà



Khi con người ta bị bệnh, đó là thời điểm mà họ yếu đuối nhất. Lật Lật kể cho Thương Dĩ Nhu nghe quá khứ của mình. Hai năm làm người giúp việc của cô trôi qua trong một câu chuyện ngắn, nhưng một cụ già thường xuyên ốm đau bệnh tật, tính tình quái dị, mới nghĩ thôi cũng biết việc chăm sóc cụ ta khó đến nhường nào.

Lật Lật cố gắng hết sức, nghiến răng chịu đựng hai năm để chăm sóc cụ già, điều phải bỏ ra nhiều hơn những gì mọi người tưởng tượng. Cuối cùng cụ già lập di chúc để lại cho cô ngôi nhà cũ trong hẻm nhỏ và thưởng thêm 500.000 NDT, hơn nữa tiền lương hai năm cũng đủ để cô đi du học, khi trở về vẫn còn một nơi che mưa chắn gió.

Lật Lật vô cùng biết ơn cụ già ấy. Dù tất cả những gì cô nhận đều xứng đáng nhưng cô vẫn cảm kích trước sự tốt bụng và hào phóng của cụ.

Sau khi cô về nước, nhiều người bàn tán, nói cô ngủ với ông ta suốt hai năm, cuối cùng dụ dỗ ông ta viết di chúc rồi giết ông ta trên giường bệnh để chiếm đoạt tài sản. Đây vốn dĩ là một câu chuyện đầy nỗ lực và nước mắt nhưng người ngoài lại biến nó thành vở kịch bẩn thỉu, vô đạo đức.

Lật Lật chưa từng biện hộ cho chính mình. Những tin đồn vô căn cứ vẫn luôn ở đó nhưng cô không hề quan tâm. Cuộc sống vẫn còn nhiều việc phải làm, cô chỉ muốn sống theo cách mà bản thân mong muốn.

Nhưng người tự lập vẫn có lúc cô đơn. Thương Dĩ Nhu ở bên cạnh Lật Lật ngay khoảnh khắc đó khiến cô cảm thấy vô cùng xúc động.

"Tôi không biết cô có nghe thấy những tin đồn đó hay không, nhưng tôi không muốn người bạn duy nhất của mình hiểu lầm tôi." Lật Lật giải thích lý do tại sao lại kể cho Thương Dĩ Nhu nghe về quá khứ của mình.

Thương Dĩ Nhu cười nói: "Thật ra cô không cần phải kể. Ai cũng có những ký ức không muốn chạm vào, bởi vì mỗi lần nhớ đến đều rất mệt mỏi. Tôi nhìn ra cô là người có quá khứ, nhưng tôi cũng nhìn thấy sự tốt bụng, ngây thơ và cô đơn trong con người của cô. Là bạn, cô có muốn nghe câu chuyện của tôi không?"

Những ký ức đó không còn ảnh hưởng đến cuộc sống của Thương Dĩ Nhu nhưng cô chưa từng kể cho ai nghe. Mọi người, kể cả Khúc Mịch đều chỉ biết vài việc lặt vặt. Khi cô ra nước ngoài, quá khứ đó dần bị lãng quên, mọi người chỉ nhìn thấy một Thương Dĩ Nhu hạnh phúc và xinh đẹp của hiện tại.

Thương Dĩ Nhu nhớ lại tuổi thơ ám ảnh của mình, cô có thể kể một cách bình thản, dù lúc nhắc lại cái chết bi thảm của bố mẹ cô vẫn đau lòng, nhưng sâu trong nội tâm cô thực sự đã buông bỏ.

Đây là câu chuyện Lật Lật không hề hay biết, cô nghe xong cũng cảm thấy sợ. Lật Lật không ngờ đằng sau vẻ ngoài yếu đuối của Thương Dĩ Nhu lại là một con người mạnh mẽ đến vậy. Cô luôn cảm thấy ông trời bất công với mình, ngay trước khi nghe câu chuyện này, trong những đêm cô đơn, cô cũng đã nghĩ như thế. Nhưng bây giờ, cô chợt nhận ra mình thật may mắn. Những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thật ra không phải vấn đề. Những đau khổ về tình cảm, những giày vò tinh thần mới thực sự đáng sợ.

Lật Lật không chỉ ngưỡng mộ Thương Dĩ Nhu mà còn thêm kính trọng. Cô cười nói: "Nếu tôi là đàn ông, dù có đổ máu tôi cũng sẽ theo đuổi cô."

"Cô là phụ nữ cũng không sao cả, tôi rất cởi mở." Thương Dĩ Nhu vui đùa.

Hai người nói cười vui vẻ, không biết là nhờ bát cháo nóng hay vì có bạn quan tâm, Lật Lật thấy bản thân khỏe hẳn.

Mấy hôm sau, Lật Lật mang quà đến nhà Thương Dĩ Nhu. Cô tặng đồ bổ cho bố mẹ Khúc, còn tự tay làm con hổ bông cho bọn trẻ.

"Bây giờ không nhiều cô gái biết may vá đâu, con hổ nhỏ này làm giống y như thật, ai nhìn cũng thấy thích. Ngày xưa nhà nào mà có trẻ con đều làm mũ hổ, giày hổ và thú bông, bây giờ nhớ lại đúng là tiếc quá." Nhìn quà của Lật Lật, mẹ Khúc cảm thán.

Lật Lật vội nói: "May mà dì không chê, cháu còn sợ mình làm không đẹp. Cháu rất thích sản phẩm thủ công, tất cả đều do tổ tiên truyền lại, không thể để thất truyền. Cháu học cách làm con hổ bông này là từ một bà cụ gần chín mươi tuổi ở quê, tiếc là năm ngoái bà cụ qua đời rồi. Cháu còn nhiều thứ muốn học lắm, thật tiếc quá."

"Tiếc gì chứ? Mẹ chồng dì cũng biết làm, bà ấy nói bây giờ trẻ con phải nuôi theo cách hiện đại nên không làm cho chúng nữa. Nếu cháu muốn học, dì sẽ dẫn cháu đi gặp bà ấy. Từ giày, sườn xám, yếm trẻ con, gối thêu... Không có gì bà ấy không làm được." 

Mẹ Khúc cảm thấy Lật Lật rất dễ gần, dù xinh đẹp nhưng vẫn vô cùng thân thiện. Có điều bà chưa biết Lật Lật chính là cô gái mà em chồng thường hay nhắc đến, chỉ nghĩ đơn giản đây là bạn của Thương Dĩ Nhu.

Lật Lật rất mừng, muốn đi gặp bà nội Khúc ngay. Mẹ Khúc hẹn cô ngày mai, vừa hay có thể đưa bọn trẻ đi thăm bà nên cả nhà cùng đi.

Hôm sau, Lật Lật đi cùng gia đình của Thương Dĩ Nhu đến nhà tổ của nhà họ Khúc. Cô mang rất nhiều quà cho hai ông bà, đặc biệt là có vài món dành riêng cho bà nội Khúc.

"Vải dệt, chỉ thêu hoa, còn có nhiều mẫu mã cổ điển." Bà nội Khúc đeo kính vào xem, "Đều là đồ tốt đồ tốt đấy!"

Thấy Lật Lật lấy đồ cổ ra, bà nội Khúc kéo tay cô lại, quan sát."

"Ừ, là một cô gái xinh xắn, chu toàn." Bà nội Khúc gật đầu, "Hiếm có cô gái trẻ nào lại thích thủ công truyền thống. Bây giờ mấy cô gái trẻ có ai còn hiểu giá trị của chúng chứ? Cô gái này là con nhà ai vậy? Có người yêu chưa?" Bà quay sang hỏi mẹ Khúc.

Mẹ Khúc hiểu ý, vội cười nói: "Con bé tên Lật Lật, là bạn của Tiểu Nhu. Một cô gái xuất sắc như vậy chắc hẳn có rất nhiều người theo đuổi."

"Dì quá khen, cháu không quá quan tâm khoản đó lắm, đến giờ vẫn chưa có bạn trai." Lật Lật rất biết cách làm nũng với bạn gái, cô ôm cánh tay mẹ Khúc lắc lư, chu miệng trông rất đáng yêu.

Hôm nay cô không trang điểm, tóc dài xoăn buộc đuôi ngựa nhìn trẻ trung hơn nhiều.

Một tay bà nội Khúc nắm tay Thương Dĩ Nhu, một tay nắm tay Lật Lật: "Cả hai đều xinh đẹp, nếu cả hai vào nhà chúng ta thì tốt biết mấy."

"Bà ngoại, cháu đến thăm bà đây!" Một giọng nói quen thuộc vang lên, Tiêu Kỳ bước vào. Cậu vừa nhìn liền thấy Lật Lật ngay, ánh mắt không rời, "Bà ngoại, người ta nói hiếu kính người già sẽ rất được phúc, hôm nay cháu thấy đúng thật đấy."

"Đây là khách của bà ngoại, đừng có nói năng bậy bạ làm người ta sợ. Hừ!" Bà nội Khúc trừng mắt với cháu trai.

Trong lòng bà, đứa cháu ngoại này không khác gì cháu nội. Nhưng bà không thích bố của Tiêu Kỳ, chỉ vì con gái nên mới nhìn. Còn Tiêu Kỳ thì luôn ăn nói bỗ bã, không có chút nghiêm túc giống người nhà họ Khúc khiến bà vừa yêu vừa ghét.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com