Đại Đại và Chỉ Chỉ nhập viện không phải vì cảm, mà là do Đại Đại bị ngất xỉu vì sợ máu. Vì Chỉ Chỉ cũng bị cảm nên cả hai đều phải nằm viện.
Khi Khúc Mịch tới, Đại Đại đã tỉnh. Hai anh em đều đã uống thuốc, tình trạng đã ổn hơn.
"Cuối cùng cũng tìm được điểm yếu của thằng nhóc này, hóa ra nó sợ máu và kim tiêm!" Sau khi nghe câu chuyện, Khúc Mịch cười lớn.
Mẹ Khúc trừng mắt nhìn con trai, mắng: "Có ai làm bố như con không! Con trai mình ngất xỉu mà con còn vui được! Hừ!"
"Thế này mới giống một đứa trẻ chứ, đúng không?" Khúc Mịch thấy con trai mình bình thường quá điềm tĩnh, thỉnh thoảng thấy nó mất kiểm soát như vậy cũng thú vị. Sau này anh còn phải nghiên cứu thêm xem ngoài sợ máu ra thằng nhóc này còn sợ gì nữa không mới được.
Nhìn ánh mắt của bố mình, Đại Đại rụt cổ lại, có cảm giác đang có mây đen kéo đến. Dù với IQ hiện tại, nó vẫn chưa thể hiểu hết ý nghĩa của cảm giác này nhưng rõ ràng không ổn chút nào.
Trên đời có lẽ chỉ có cặp bố con họ kỳ lạ đến thế. Thương Dĩ Nhu nhìn Khúc Mịch, chỉ biết lắc đầu. Dù cô không thích con mình quá trưởng thành và khác biệt nhưng làm bố mà lại nghĩ cách dọa con thì quá đáng lắm rồi!
Y tá đẩy xe vào phòng, Đại Đại vừa thấy ống tiêm trên xe liền tái mặt.
"Đừng sợ, đây là dụng cụ của bệnh nhân khác." Y tá an ủi, "Tôi đến để đưa kết quả xét nghiệm, mọi chỉ số đều bình thường."
Nói rồi, y tá đưa tờ kết quả cho Thương Dĩ Nhu.
Nhìn gia đình này, ai cũng phải trầm trồ vì nhan sắc của họ. Từ ông bà đến bố mẹ đều là nam thanh nữ tú, đặc biệt là cô bé Chỉ Chỉ bụ bẫm, càng nhìn càng đáng yêu, thu hút mọi ánh nhìn. Y tá cả khoa đều bàn tán về gia đình này, đoán họ chắc chắn thuộc tầng lớp thượng lưu. Có người còn nói trông Thương Dĩ Nhu khá quen mặt, có lẽ là minh tinh. Dù không nhớ tên hay tác phẩm nhưng cô xinh đẹp và có khí chất hơn bao người nổi tiếng, có lẽ vì kết hôn và sinh con sớm nên cô không còn hoạt động nghệ thuật.
Đại Đại ở bệnh viện theo dõi một ngày một đêm, hôm sau thì xuất viện. Sau khi uống thuốc đúng giờ, cả hai đứa trẻ đều khỏe hơn hẳn. Đây là lần đầu chúng bị bệnh, nhưng may mà không quá nghiêm trọng.
Bác sĩ nói hai đứa bé được nuôi hoàn toàn bằng sữa mẹ nên sức đề kháng rất tốt. Nghiên cứu mới nhất từ Nhật Bản chỉ ra rằng có thể nuôi con bằng sữa mẹ đến tận hai tuổi. Thương Dĩ Nhu hơi hối hận vì cho chúng cai sữa sớm. Có điều, việc này có lẽ cũng khó thực hiện. Từ khi có nhận thức về cơ thể mình, Đại Đại đã từ chối tắm chung với mẹ hoặc bảo mẫu, thay vào đó nó thích tắm chung với bố.
Tính tình cậu bé này đúng là kỳ lạ. Nghĩ đến con trai mình, Thương Dĩ Nhu vừa buồn cười vừa bất lực.
"Muốn tới phòng làm việc với bố hả?" Thấy Đại Đại lẽo đẽo theo sau, Khúc Mịch quay đầu hỏi.
Đại Đại gật đầu, đôi mắt to chớp chớp khiến người ta không thể từ chối. Cậu bé rất biết cách tận dụng ưu điểm của mình và nắm bắt tâm lý người khác, điểm này giống hệt Khúc Mịch.
"Được thôi, nhưng con phải hứa là không làm phiền bố làm việc." Khúc Mịch dặn dò, rồi dẫn con vào phòng làm việc.
Phòng làm việc của Khúc Mịch thiết kế ba bức tường đều là kệ sách từ sàn đến trần, chất đầy sách từ chính trị, văn học, khoa học, triết học, lịch sử, lý luận...
Khúc Mịch ngồi vào bàn làm việc, còn Đại Đại ngồi dưới sàn, chăm chú đọc sách. Dù không biết cậu bé có hiểu hết hay không nhưng cậu ngồi yên suốt hai tiếng đồng hồ, điều mà một đứa bé chưa đầy hai tuổi khó mà làm được.
Khúc Mịch làm xong việc, lặng lẽ đến bên con, thấy cậu bé đang xem cuốn sách về các bản thảo chưa công bố của Leonardo da Vinci.
"Con trai, con xem có hiểu không?" Khúc Mịch xoa đầu Đại Đại, hỏi."
Đại Đại đang chăm chú xem một bức tranh, bỗng cười khúc khích: "Máy bay!"
Những bản vẽ đó đều là phác thảo, khác xa máy bay hiện đại. Nếu không đọc chú thích thì khó mà nhận ra. Khả năng quan sát và tưởng tượng của Đại Đại đúng là đáng kinh ngạc, Khúc Mịch gật đầu hài lòng.
Thương Dĩ Nhu mang trái cây vào
"Đến đây ăn trái cây đi." Trên đĩa có táo, thanh long và dâu tây cắt nhỏ, "Ngày nào cũng phải bổ sung vitamin và vận động hợp lý."
Tầng một có một phòng tập nhỏ cho trẻ con có các dụng cụ thể dục và một cầu trượt nhỏ, ngoài ra còn có máy chạy bộ và trang thiết bị thể thao cho người lớn. Mỗi tối sau bữa cơm, cả nhà đều cùng nhau tập thể dục.
Đến giờ tập, Chỉ Chỉ là người hào hứng nhất, Cô bé thích thử thách với những trò mạo hiểm, thường leo trèo khắp nơi đến mức mặt đỏ tía tai.
"Tiểu Nhu, Khúc Mịch, cô đến." Mẹ Khúc gọi từ phòng khách.
Hai người ra ngoài, thấy Khúc Vãn Anh đang ngồi ở sofa. Bà búi tóc cao, mặc áo sơ mi trắng và váy đen, đi giày cao gót màu nude, bên cạnh là chiếc túi Hermes. Vẻ ngoài sắc sảo của bà toát lên khí chất của nữ doanh nhân quyền lực.
"Cô đến rồi." Thương Dĩ Nhu chào.
Khúc Vãn Anh mỉm cười: "Nhìn con lúc nào cũng đoan trang phóng khoáng như vậy, nếu Kỳ Kỳ tìm được người yêu như con thì tốt biết mấy."
Nghe bà nói vậy, xem ra lần này bà không chỉ đến thăm hỏi đơn thuần.
Quả nhiên Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu vừa ngồi xuống, Khúc Vãn Anh hỏi ngay: "Cô nghe nói dạo này Kỳ Kỳ thân thiết với một cô gái bán quần áo đúng không? Cô ấy là bạn của con hả? Con ngây thơ quá rồi, bây giờ Khúc Mịch đang giữ chức vụ quan trọng, không phải ai tiếp cận cũng có ý đồ tốt đâu."
Thương Dĩ Nhu chưa kịp trả lời, Khúc Mịch đã lên tiếng: "Nghe cô nói cứ như hỏi tội vậy. Tiêu Kỳ tiếp xúc với ai liên quan gì đến vợ con? Cậu ta thay bạn gái như thay áo, chẳng thấy cô can thiệp bao giờ. Hơn nữa vợ con rất thông minh, không dễ bị lừa đâu!"
"Hừ, đàn ông nhà Khúc ai cũng giỏi bảo vệ vợ!" Khúc Vãn Anh cười mắng, "Cô không có ý gì cả, cô chỉ sợ Dĩ Nhu và Kỳ Kỳ bị người ta lợi dụng thôi."