Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 523: Tâm sự



Sau khi tham dự hai buổi thôi nôi của hai đứa bé, Khúc Khê vội trở về công ty. Dạo gần đây, công ty có một dự án lớn nên mọi người đều phải tăng ca làm thêm giờ. Cô cũng cố gắng dành thời gian tham dự tiệc, nhưng không đợi đến khi tiệc kết thúc đã phải rời đi.

Nhìn thấy con gái mình ăn uống ít ỏi, Tú Vân rất buồn. Bà cứ luôn cảm thấy áy náy, dù Khúc Khê chỉ có một chút bất ổn, bà cũng nghĩ đó là lỗi của mình. Dù là vì lý do gì đi nữa, sự thiếu sót trong nhiều năm qua vẫn không thể nào bù đắp.

Trên khuôn mặt của Tú Vân không có quá nhiều biểu cảm nhưng nỗi buồn trong ánh mắt của bà không thể giấu được Khúc Hòa Bình. Ban đầu, ông không định can thiệp chuyện giữa mẹ con họ, muốn để họ tự giải quyết dần dần, vì dù sao họ cũng là máu mủ ruột rà.

Nhưng Khúc Khê, cô gái trông có vẻ vô tư, hồn nhiên, lại là một người nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tình cảm giữa hai mẹ con sẽ ngày càng xa cách. Một gia đình đoàn tụ sau bao khó khăn, nhưng lại không có được không khí hòa thuận, vui vẻ!

Sau khi mọi người dần dần ra về, Tú Vân trở về nhà, bắt đầu bận rộn. Bà gói một ít sủi cảo, để trong tủ lạnh cho đông lại một chút, rồi xếp vào hộp giữ tươi, thêm vào ít dưa muối, đựng đầy một túi lớn.

Bà định mang đến cho Khúc Khê, Khúc Hòa Bình muốn lái xe đưa đi, bà kiên quyết từ chối.

Một lúc lâu sau, bà mới trở về, nói rằng Khúc Khê đang tăng ca nên không về nhà, bà đã để đồ ăn ở cổng bảo vệ. Khúc Hòa Bình biết bà rất muốn gặp con gái, nhưng lại không dám gọi điện vì sợ làm phiền công việc của con. Nghĩ đến sự cẩn trọng của bà khi đối mặt với Khúc Khê, ông không khỏi đau lòng.

Ông lấy cớ có việc, lái xe đến dưới tòa nhà công ty của Khúc Khê. Đợi đến khoảng 22:00, ông mới thấy Khúc Khê xoa vai mỏi trở về.

"Bố, sao bố lại đến đây?" Khúc Khê ngạc nhiên hỏi.

"Không có gì, bố đi ngang qua nên ghé lại xem con thôi." Khúc Hòa Bình cảm thấy mình là một người cha không đủ tiêu chuẩn, đã thiếu sót rất nhiều với cả con gái và con trai, "Con đói chưa? Bố mời con ăn khuya nhé! Con có hẹn hò gì không?"

"Được bố  mời, dù có hẹn con cũng sẽ từ chối mà." Khúc Khê cười nói.

Khúc Hòa Bình dẫn con gái đến một nhà hàng Nhật, hai cha con ngồi trong một góc nhỏ yên tĩnh, không bị ai quấy rầy.

"Đồ ăn Nhật ngon thật, nhưng ít quá! Người ăn nhiều như con chắc phải tốn cả nửa tháng lương cho một bữa ăn thế này." Khúc Khê nhìn những đĩa sushi nhỏ xíu, cười nói.

"Làm việc vất vả cũng là để được ăn ngon, mặc đẹp. Trong khả năng của mình, chi tiêu gì cũng không phải là xa xỉ." Khúc Hòa Bình dạy con không quá khắt khe, nhưng cũng không nuông chiều quá mức. Với những đứa con đã đi làm và có thể tự lập, ông thường không trợ cấp tiền bạc.

Nhưng với Khúc Khê, ông luôn có sự quan tâm đặc biệt, "Nếu bố có thời gian, mỗi tháng có thể đãi con một hai bữa."

"Được ạ." Khúc Khê miệng nói vậy nhưng trong lòng không định làm thế. Cô biết lương của bố trong quân đội tuy cao, nhưng tiền nong vẫn do Đổng Thiên Huệ nắm giữ. Đổng Thiên Huệ không phải người không có toan tính, trước khi ly hôn giả, bà ấy đã bán đi một số bất động sản và giữ chặt tiền trong tay. Khi sang Mỹ, bà mang theo tất cả số tiền đó, chỉ để lại cho Khúc Hòa Bình một số phúc lợi từ quân đội, không có quyền sở hữu cá nhân.

Giờ đây, Khúc Hòa Bình chuyển ngành về địa phương, làm việc trong cơ quan nhà nước, chuyên xử lý các vụ án tham nhũng. Ngoài lương tháng, ông chỉ có các khoản trợ cấp từ đơn vị. Gia đình giờ đã thêm hai người, Khúc Khoan vẫn đang học đại học, chi tiêu rất nhiều.

"Khúc Khê, bố muốn nói chuyện với con về mẹ, mẹ đẻ của con." Khúc Hòa Bình cuối cùng cũng mở lời.

Thực ra, Khúc Khê đã đoán trước được mục đích của ông hôm nay, nên cũng có chút chuẩn bị tâm lý. Nhưng khi nghe những lời này, ánh mắt cô vẫn thoáng chút xao động.

"Được ạ." Chuyện gì đến cũng phải đến, đây là sự thật không thể tránh khỏi. Giờ cô đã là người trưởng thành, không thể xử lý mọi việc như một đứa trẻ nữa.

Cô cũng cảm thấy khoảng cách giữa mình và mẹ quá xa, cần rất nhiều thời gian để hàn gắn, nhiều đến mức cô không biết phải chờ đến bao giờ.

Hơn nữa, trong lòng cô vẫn còn rất nhiều câu hỏi và tò mò, nhưng lại ngại hỏi thẳng. Giờ đây, khi bố chủ động muốn nói chuyện, cô không có lý do gì né tránh.

"Nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Câu chuyện này khá dài, con đừng chê bố dài dòng. Bố chỉ muốn kể lại mọi chuyện một cách chân thật nhất, để con hiểu được hoàn cảnh lúc đó, hy vọng con có thể thông cảm cho bố mẹ. Dù con có tha thứ hay không, bố mẹ cũng không dám mong đợi quá nhiều. Dù sự việc năm đó có nhiều bất khả kháng, nhưng nó đã gây tổn thương cho tình cảm của con, nên bố mẹ cảm thấy rất xin lỗi!"

Khúc Hòa Bình trong mắt Khúc Khê vốn như một ngọn núi vững chãi, giờ đây khi thấy cha mình xin lỗi, cô cảm thấy trống rỗng trong lòng, không khỏi đỏ mắt.

Cô vội cúi đầu, nâng chén trà lên uống một ngụm, che giấu cảm xúc đang dâng trào trong lòng.

Khúc Hòa Bình cũng bình tĩnh lại một chút, "Bố và mẹ con là bạn học cấp ba, còn ngồi cùng bàn. Lúc đó, chỗ ngồi trong lớp được xếp ngẫu nhiên vào ngày đầu tiên, giáo viên không sắp xếp. Khi bố bước vào lớp, ánh mắt đầu tiên đã chú ý tới mẹ con. Mẹ con ngồi đó, cả người như tỏa sáng, những người khác dường như không còn tồn tại. Bố đi qua, ngồi xuống cạnh mẹ con, thấy mẹ con cúi đầu, cổ đỏ lên. Khoảnh khắc đó, bố cảm thấy mình đã gặp được tình yêu. Bố viết bức thư tình bị giáo viên phát hiện, trốn học đi xem phim, buổi tối trốn lên sân thượng ngắm sao, vì mẹ con mà đánh nhau với những nam sinh khác... Tất cả những gì mà giáo viên và phụ huynh coi là hành vi của học sinh hư, bố và mẹ con đều đã làm. Bố mẹ dù trẻ nhưng đối với tình cảm lại rất nghiêm túc. Bố mẹ nhau thi đỗ đại học, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn. Lúc đó bố mẹ còn quá trẻ, yêu nhau tha thiết nên khó tránh khỏi những phút giây xúc động. Vào một buổi tối mùa hè, bố mẹ đã vượt qua giới hạn. Khi bố đang mơ về một cuộc sống tươi đẹp thì mẹ con đột nhiên biến mất. Mẹ con bỏ học, chuyển nhà, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời bố. Bố tìm mẹ con hơn một tháng nhưng không có bất kỳ tin tức gì. Lúc đó, ba rất sốc, cảm thấy bản thân bị lừa dối, cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa! Vài tháng sau, bố tham gia kỳ thi đại học và thi không tốt, cuối cùng vào trường quân đội. Ngay trong kỳ nghỉ hè sau khi ba đỗ vào trường quân đội, có một đứa bé được đặt trước cửa nhà. Bên ngoài là một chiếc chăn hoa nhỏ, bên trong có một tờ giấy ghi ngày sinh và tên của đứa bé. Đứa bé đó chính là con!"

Nghe đến đây, trái tim Khúc Khê chợt nhói lên. Cô không ngờ mình, một đứa trẻ nhỏ bé, đã bị mẹ ruột bỏ rơi. Liệu đứa trẻ ngày ấy có cảm nhận được nỗi đau này không?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com