Khúc Khê vẫn luôn tò mò về thân thế của mình. Khi nghe kể rằng bị bỏ lại trước cửa nhà ông nội, dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng cô vẫn vô cùng đau lòng. Cô uống ngụm rượu gạo, cố gắng đè nén cảm xúc xuống. Trong những ngày gia đình xảy ra biến cố, đôi lúc cô cảm thấy biết ơn Đổng Thiên Huệ. Dù bà không cho cô tình thương thực sự của một người mẹ, nhưng ít nhất đã cho cô một gia đình trọn vẹn. Điều này giúp cô không còn tự ti hay đau khổ khi đối mặt với những đứa trẻ khác. Ở một mức độ nào đó, cô thực sự biết ơn Đổng Thiên Huệ.
"Lúc đó, bố hoàn toàn không nghĩ đến mình sẽ trở thành cha. Con bé xíu, chỉ cần hai tay là có thể bế lên được. Bố không dám ôm con, cũng không dám nhìn con, vì bố không biết phải làm cha như thế nào. Lúc ấy, bố yếu đuối đến mức không xứng đáng được gọi là đàn ông. Ông nội con đưa con đi làm xét nghiệm ADN, xác định con là máu mủ của nhà họ Khúc nên quyết định giữ con lại và tự tay đặt tên cho con. Nhưng bố không thể cho con một gia đình trọn vẹn, bố không đủ sức gánh vác trách nhiệm này. Đúng lúc đó, Đổng Thiên Huệ xuất hiện. Cô ấy tự ý bỏ học và nói sẽ làm mẹ của con. Cô ấy đồng ý kết hôn với bố, giúp bố yên tâm vào trường quân đội. Nhà họ Đổng phản đối, nhưng cô ấy nhất quyết đòi lấy bố, cuối cùng bọn bố thành vợ chồng. Vì bố còn phải đi học nên không tổ chức đám cưới. Ông nội con cho Đổng Thiên Huệ đi học tiếp, còn con thì ở lại với bà nội. Dù Đổng Thiên Huệ và bố lớn lên cùng nhau, nhưng bố luôn coi cô ấy như em gái, không thể đối xử với cô ấy như một người vợ. Trường quân đội trở thành nơi trú ẩn của bố. Bố không muốn đối mặt với con, cũng không muốn đối mặt với Đổng Thiên Huệ, nên bố chọn cách chạy trốn. Bố trốn suốt ba năm, cho đến khi sắp tốt nghiệp thì Đổng Thiên Huệ tìm đến trường. Hôm đó, cô ấy khóc lóc kể mình cô đơn và đau khổ, bọn bố uống rất nhiều rượu. Sau đó, cô ấy mang thai Khúc Tuyên, còn bố thì nhập ngũ. Dù bố chưa bao giờ coi cô ấy là vợ, nhưng vì có con và Khúc Tuyên, cuộc hôn nhân này vẫn tiếp diễn. Đặc biệt là cô ấy có ơn với cha con chúng ta nên bố cũng không mong chờ tình yêu nữa, chỉ tính sống qua ngày. Nhưng số phận thích đùa cợt, khi bố tuyệt vọng nhất hy vọng lại đến. Đổng Thiên Huệ đề nghị ly hôn rồi đưa Khúc Tuyên sang Mỹ học. Bố không giữ lại, thậm chí thở phào. Sống chung với người mình không yêu thật sự rất ngột ngạt. Khi cô ấy sang Mỹ, bố cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Trong lúc cô ấy chuẩn bị xuất ngoại, bố tình cờ gặp lại mẹ con. Bố tưởng mình sẽ hận cô ấy cả đời, nhưng khi gặp lại, bố chỉ muốn biết những năm qua cô ấy sống thế nào. Không có hận thù như tưởng tượng, mà thay vào đó là tình cảm ngủ quên bỗng trỗi dậy, sau hơn hai mươi năm lại càng mãnh liệt hơn. Qua vài lần trò chuyện, bố cảm thấy chuyện năm xưa có vẻ không đơn giản. Nhưng mẹ con không chịu nói gì, cô ấy không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của bố. Bố thuê thám tử điều tra rồi phát hiện ra sự thật. Hóa ra, năm đó mẹ con hiểu lầm bố và Đổng Thiên Huệ đã đính hôn và hai gia đình đã thống nhất sẽ chính thức đính hôn sau khi tốt nghiệp. Đổng Thiên Huệ còn cố ý tạo cơ hội gần gũi bố, chụp những bức ảnh dễ gây hiểu lầm. Cô ấy còn nói với mẹ con rằng bố có nốt ruồi ở đâu, khiến mẹ con nghĩ rằng chúng bố đã ở bên nhau. Cô ấy cũng nói rằng ông nội con rất coi trọng môn đăng hộ đối nên gia đình mẹ con không thể bước vào cửa nhà họ Khúc. Lúc đó, mẹ con đã biết mình mang thai. Cô ấy biết mình không thể tiếp tục học nhưng không muốn ảnh hưởng đến tương lai của bố, và quan trọng hơn là cô ấy muốn giữ lại đứa con trong bụng. Vì vậy, cô ấy quyết định rời khỏi trường học, rời Nam Giang, đến một nơi xa lạ để sinh con. Khi ấy, gia đình mẹ con không khá giả, Đổng Thiên Huệ giả vờ tốt bụng giúp đỡ. Khi mẹ con sinh con, cô ấy thuê người đưa mẹ con đến một phòng khám nhỏ. Nhân lúc mẹ con bất tỉnh, cô ấy bế con đi. Cô ấy không ngờ rằng, không lâu sau khi cô ấy rời đi, mẹ con lại sinh thêm một đứa con trai; và mẹ con cũng không biết mình đã sinh một cô con gái lớn."
Sao lại có chuyện như vậy? Khúc Khê ngơ ngác trước sự thật này, cô không thể ngờ rằng hơn hai mươi năm qua mẹ đẻ của mình lại không hề biết sự tồn tại của cô! Cô từng oán trách, hận thù, nhưng giờ đây tất cả dường như tan biến.
"Thám tử không chỉ điều tra ra sự thật năm đó, mà còn phát hiện thêm nhiều chuyện khác. Vì vậy, lúc đó bố cũng rối bời, thậm chí tức giận. Nhưng khi bình tĩnh lại, bố nghĩ rằng tình yêu có thể khiến người ta trở nên tốt đẹp, nhưng cũng có thể khiến người ta điên cuồng. Hơn hai mươi năm qua, cuộc hôn nhân chỉ có danh nghĩa này cũng là một cực hình với Đổng Thiên Huệ. Bố mẹ đã lãng phí quá nhiều thời gian, những ngày còn lại không nên sống trong hận thù. Vì vậy, bố chọn cách tha thứ và muốn bắt đầu lại với mẹ con bằng một tâm thế bình yên. Bố cảm thấy may mắn, may mắn vì sau bao nhiêu năm xoay vần vẫn có thể gặp lại, may mắn vì mẹ con vẫn chưa lấy chồng, may mắn vì con và Khúc Khoan đều trưởng thành khỏe mạnh và ngay thẳng... Năm đó, khi mẹ con rời đi, cô ấy mới 18 tuổi, mang theo con nhỏ, không bằng cấp, không kỹ năng, chỉ có đôi bàn tay trắng. Bà ngoại con sức khỏe không tốt, ông ngoại đã mất từ lâu, để nuôi em trai con, mẹ con đã làm đủ mọi việc nặng nhọc. Dù vậy, cô ấy chưa từng oán trách, cũng chưa bao giờ tìm đến Khúc gia. Bề ngoài, mẹ con có vẻ yếu đuối nhưng thực chất lại rất kiên cường. Những năm tháng độc thân ắt hẳn có nhiều khó khăn, nhưng cô ấy chưa bao giờ than vãn với bố một lời. Qua cô ấy, bố học được nhiều điều mà bản thân không có và tìm thấy sự bình yên. Mẹ con khổ tâm nhưng chưa bao giờ nói ra. Đặc biệt là vì chuyện của con, cô ấy luôn day dứt. Dù vậy, cô ấy không muốn kể cho con nghe những chi tiết này. Cô ấy từng nói rằng cô ấy biết ơn Đổng Thiên Huệ đã nuôi dưỡng con, cho con một gia đình trọn vẹn, để con lớn lên khỏe mạnh và vô ưu. Cô ấy không muốn phá vỡ hình ảnh của Đổng Thiên Huệ trong lòng con, không muốn khiến con đau lòng. Nhưng tính cách con quá cứng cỏi, không dễ dàng chấp nhận. Những năm qua, bố cũng không phải là một người cha tốt. Mỗi lần đối diện với con, bố lại nhớ đến mẹ con, nhớ đến sự tuyệt tình năm đó, nên luôn trốn tránh. Bố đã xem nhẹ cảm xúc của con, xem nhẹ nhu cầu tâm lý của con. Mẹ con từng nói, con mới là đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương nhất!"
Nghe đến đây, Khúc Khê không kìm được nước mắt. Cô luôn cảm thấy không ai có thể hiểu được nỗi lòng của mình, không ai thấu được nỗi đau của mình. Nhưng giờ đây, cô cảm thấy sự tủi thân của mình cuối cùng đã có người thấu hiểu!
Nhìn cô khóc, Khúc Hòa Bình thở dài, để cô thoải mái trút hết nước mắt, có lẽ sẽ tốt hơn.