Buổi tiệc sinh nhật ấm áp và náo nhiệt của hai bé nhà nhà họ KHúc diễn ra trong không khí đầy ắp tiếng cười. Cả gia đình từ già đến trẻ đều quây quần bên nhau, và tất nhiên hai đứa trẻ cùng bố mẹ chúng trở thành tâm điểm của sự chú ý. Cảnh tượng gia đình bốn người với ngoại hình nổi bật trông như một bức tranh cổ tích ở thời hiện đại.
Đại Đại mặc một bộ vest nhỏ, bên trong là áo sơ mi trắng, điểm nhấn là chiếc nơ màu hồng phấn khiến cậu bé càng thêm đáng yêu. Phía dưới, cậu diện chiến quần màu trắng và đôi giày da đen bóng loáng, trông chẳng khác nào một hoàng tử trong truyện cổ tích. Tuy nhiên, vị hoàng tử nhỏ này lại tỏ ra khá lạnh lùng, ít khi cười nói với ai.
Đứng bên cạnh Đại Đại là Chỉ Chỉ, cô bé mặc một chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, trên đầu đội vương miện lấp lánh, chân đi đôi giày thủy tinh long lanh. Cô bé không chịu ngồi yên, liên tục đi lại trong phòng, thỉnh thoảng còn bò lê trên sàn nhà. Chẳng mấy chốc, vương miện trên đầu rơi xuống, váy xộc xệch, mặt mũi lấm lem, chẳng còn chút dáng vẻ công chúa nào.
Thương Dĩ Nhu nhìn con gái mà lắc đầu trong bất lực, cô bé càng lớn càng nghịch ngợm, không biết sau này có trở nên ngoan ngoãn hơn không. Chỉ Chỉ đâu hiểu được nỗi lo của mẹ, cô bé đang cố gắng bò lên chiếc lâu đài bong bóng, trượt xuống rồi lại leo lên, chẳng hề khóc lóc. Cứ như thế này làm sao mà trở thành một tiểu thư đoan trang được đây?
Khúc Mịch đang trò chuyện với chú ba nhà họ Khúc nhưng ánh mắt vẫn không rời hai đứa trẻ và Thương Dĩ Nhu. Hôm nay, Thương Dĩ Nhu mặc một chiếc váy vô cùng xinh đẹp, vừa cao quý vừa thanh lịch, đặc biệt là khi di chuyển, chiếc váy như có sức sống riêng. Màu hồng nhạt của váy hài hòa với chiếc áo sơ mi cùng tông màu của cô. Cả gia đình bốn người trông như một bức tranh hồng phấn khiến ai nhìn cũng phải ghen tị.
Ông bà nội Khúc cũng có mặt, nhìn hai đứa cháu đáng yêu và khỏe mạnh, hai ông bà cười không ngớt. Thím ba và Khúc Khoan cũng tham dự buổi tiệc, nhưng họ cố ý tránh xa ông nội Khúc, không dám lại gần. Khúc Khoan đã chính thức công khai mối quan hệ với bạn gái, cô ấy khá hòa hợp với các thành viên cùng thế hệ trong gia đình họ Khúc. Khúc Khê cũng đến, hôm nay cô dẫn theo Mạnh Triết để giới thiệu với mọi người, xem như chính thức công khai mối quan hệ của hai người. Mạnh Triết là người được bà nội Khúc chọn nên dễ dàng được gia đình chấp nhận.
Chỉ có Tú Vân vẫn còn hơi nghi ngờ. Là mẹ vợ, bà luôn dè dặt khi nhìn nhận con rể tương lai, đặc biệt là khi mối quan hệ giữa hai mẹ con không thực sự thân thiết. Bà tìm cơ hội kéo Khúc Khê sang một bên, hỏi han về Mạnh Triết.
"Mẹ biết mình lo lắng hơi thái quá, con cũng không phải trẻ con. Nhưng phụ nữ khi yêu thường mất lý trí, mẹ chỉ sợ con bị lừa gạt thôi," Tú Vân lo lắng. "Mẹ muốn nói chuyện với cậu ấy, con có đồng ý không?"
"Con chỉ đang hẹn hò thôi, đâu cần nghiêm trọng thế?" Khúc Khê nhíu mày, cảm thấy bà ấy hơi quá đáng. Cô sống hơn hai mươi năm chưa từng bị đàn ông lừa gạt, sao giờ phải lo lắng thế?
Tú Vân nhìn rõ sự khó chịu trên mặt con gái, lòng đau như cắt. Bà đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc trưởng thành của con, giờ đột nhiên xuất hiện và can thiệp vào chuyện tình cảm của con, cũng khó trách Khúc Khê có thái độ như vậy. Dù hiểu, bà vẫn thấy khó chịu.
"Là mẹ vội vàng quá, con đừng để bụng," Tú Vân vội vàng xin lỗi. "Dưa muối mẹ làm lần trước còn không? Tối nay mẹ mang thêm ít nữa, con nhớ lấy nhé."
Khúc Khê định từ chối thì nghe tiếng gọi cắt bánh. Cô lập tức chạy về phía đó, Mạnh Triết thấy cô nói chuyện với mẹ, lo lắng nắm tay cô.
"Em không sao." Khúc Khê mỉm cười. "Chỉ cảm thấy mẹ con mình như người xa lạ, hơi khó xử."
"Từ từ rồi sẽ quen, em phải cho mẹ cơ hội gần gũi với em chứ!" Mạnh Triết an ủi. Cậu biết mình may mắn khi gặp được Khúc Khê vào lúc cô cần sự quan tâm nhất. Cậu thực lòng yêu cô và muốn cả đời này đối xử tốt với cô.
Khúc Mịch và gia đình đứng giữa phòng, trước mặt là chiếc bánh kem lớn. Hai đứa trẻ cầm dao nhựa, vung vẩy trên mặt bánh, tạo ra những đường nét ngộ nghĩnh. Phần còn lại do Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu hoàn thiện, hai người nhìn nhau cười, tạo thêm chút tình tứ cho bữa tiệc.
Sau khi cắt bánh, mọi người bắt đầu phần chọn đồ vật đoán tương lai. Trên bàn bày đủ thứ, từ trái cây, tiền cổ, cân tiểu ly vàng, đến ấn vàng, sách vở, huy chương quân công của ông nội Khúc cùng nhiều món đồ khác. Ai cũng háo hức xem hai đứa trẻ sẽ chọn gì.
"Chọn đi, thích cái gì thì lấy cái đó!" Mọi người cổ vũ, đặc biệt là ông nội KHúc, ánh mắt không rời hai đứa cháu.
Chỉ Chỉ bước những bước ngắn, cô bé cầm trái cây lên rồi ném xuống, sau đó lại nghịch ấn vàng một lúc rồi cũng bỏ. Cô bé làm loạn cả bàn dường như chưa tìm được món nào ưng ý.
Đột nhiên, cô bé phát hiện huy chương quân công của ông nội Khúc, lập tức cầm lên cười hi hi. Lần này, cô bé ôm chặt lấy, không chịu buông.
"Nhà họ Khúc chúng ta sắp có một Hoa Mộc Lan rồi, cô bé này biết cái gì là đồ tốt đấy!" Mọi người cười nói, cố làm vui lòng Khúc gia gia.
Nhưng ông lại không mấy vui, ông cúi xuống bế Đại Đại lên, hỏi: "Cháu có thích đồ em cháu đang cầm không? Ông lấy lại cho cháu nhé?" Ông vẫn mong cháu gái mình sẽ ngoan ngoãn, dịu dàng hơn, chứ lấy huy chương quân công thì có ích gì? Đó là món ông chuẩn bị cho cháu trai, ai ngờ lại bị cháu gái đoạt mất.
Đại Đại không nói gì, thậm chí chẳng thèm nhìn huy chương quân công. Cậu bé với tay nhỏ, túm lấy chòm râu của ông nội Khúc, giật mạnh khiến ông đau nhăn mặt.
"Ha ha ha ha!" Ông nội Khúc không giận mà còn cười lớn. "Râu của ông cũng dám giật, đứa nhỏ này sau này chắc có tiền đồ lắm đây!"