Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 517: Bạn gái của Tiêu Kỳ



Thương Dĩ Nhu nói rằng chiếc nhẫn kim cương của mình trị giá hơn 1.000.000 NDT chỉ là đồ đeo tạm, không có kế hoạch thay đổi sớm như vậy. Không phải cô cố tình chọc giận ai kia, mà đây là sự thật. Lúc đó, Khúc Mịch muốn mua một chiếc lớn hơn, nhưng Thương Dĩ Nhu cảm thấy quá xa xỉ, khi đeo vào tay trông cũng thô kệch, không tinh tế. Những năm qua Khúc Mịch kiếm được rất nhiều tiền, hơn 1.000.000 NDT đối với anh thực sự không phải là một số tiền lớn. Hai người sau khi trở về nước lại sống và ăn uống tại nhà, hầu như không có chi tiêu gì.

Có lúc Thương Dĩ Nhu vô cùng xấu hổ, mỗi tháng đưa cho mẹ Khúc vài nghìn tiền sinh hoạt, nhưng mẹ Khúc kiên quyết không nhận, thậm chí còn chi trả cả tiền nuôi con. Điều này cũng dễ hiểu, vì mẹ Khúc và bố Khúc có tổng thu nhập gần 20.000 NDT. Hai người xuất bản nhiều bài báo khoa học và nhận được tiền bản quyền, muốn nuôi sống cả gia đình cũng không thành vấn đề.

Họ coi Thương Dĩ Nhu như con gái ruột, nuôi được con trai, thì còn thiếu gì một cô con gái? Cháu trai, cháu gái lại là ruột thịt, đương nhiên càng không tính toán. Vì vậy, Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch chỉ kiếm tiền mà không tiêu tiền, số tiền trong sổ tiết kiệm cứ tăng lên nhanh chóng.

Mới đây, ngôi nhà cũ của gia đình Thương Dĩ Nhu bị chính phủ thu hồi, và họ được cấp một căn hộ rộng hơn 130 mét vuông. Nếu quy đổi thành tiền mặt, ước tính khoảng hơn 3.000.000 NDT. Thương Dĩ Nhu bây giờ thực sự là một tiểu phú bà, chẳng qua cô sống khép kín, không thích phô trương mà thôi.

Những quý bà xung quanh nếu nhà không có kinh doanh, ai có thể bỏ ra vài triệu? Những lãnh đạo trông có vẻ hào nhoáng nếu không tham nhũng mỗi tháng chỉ có lương và một ít phụ cấp.

Bây giờ nghe nói chiếc nhẫn nhỏ trên tay Thương Dĩ Nhu trị giá hơn 1.000.000 NDT, ai nấy đều tròn mắt nhìn.

Liễu Tú nghe xong giật mình, nhưng sau đó lại khinh bỉ nói: "Cái nhỏ như vậy mà hơn 1.000.000 NDT, không bị lừa đấy chứ? Cái của tôi chỉ có 30.000 NDT, mua ở cửa hàng lớn đây này!"

Vừa nói không biết giá bao nhiêu, giờ lại nói 30.000 NDT, đúng là phụ nữ không có ngực cũng không có não!

Thương Dĩ Nhu thực sự không muốn tranh cãi nhiều. 

Phu nhân của bí thư bên cạnh cười nói: "Gần đây tôi có tìm hiểu về kim cương. Giá trị của kim cương được đánh giá qua bốn yếu tố, không chỉ nhìn vào kích thước. Bốn yếu tố đó chính là 4C mà mọi người thường nói - carat (trọng lượng), clarity (độ trong), color (màu sắc), và cut (giác cắt). Trong điều kiện tương tự, giá trị của kim cương tăng theo cấp số nhân khi trọng lượng tăng. Những viên kim cương có cùng trọng lượng nhưng khác nhau về màu sắc, độ trong và cách cắt sẽ có giá trị chênh lệch rất lớn. Tuy nhiên, đôi khi những viên kim cương lớn nhưng có độ trong thấp lại rất rẻ. Tôi thấy chiếc nhẫn trên tay Thương Dĩ Nhu ít nhất phải ở cấp F, thuộc loại kim cương chất lượng cao." Nói xong, bà còn liếc nhìn chiếc nhẫn của Liễu Tú.

Liễu Tú vô thức thu tay lại, chị ta chỉ mới tốt nghiệp trường cao đẳng, không hề hiểu những từ tiếng anh xa lạ mà phu nhân bí thư nói. Chị ta không muốn thừa nhận mình không hiểu, chỉ biết giả vờ gật đầu.

Thương Dĩ Nhu cũng chỉ cười mà không sửa lại, viên kim cương trên tay cô ấy thuộc cấp E, lại được cắt bởi thợ nổi tiếng nên tuy nhỏ nhưng khá đắt tiền.

Cơn sóng về kim cương qua đi, Liễu Tú rõ ràng không vui. Chị ta chưa bao giờ bị ai áp đảo như vậy, cứ nhìn Thương Dĩ Nhu là thấy khó chịu.

Lúc này, đám đông xôn xao. Mọi người thấy Tiêu Kỳ dắt theo một cô gái bước vào, cô gái mặc một chiếc váy đỏ không tay, váy dài chấm đất tạo ra những đường cong đẹp mắt, tóc búi cao, để lộ chiếc cổ dài trắng ngần, một chuỗi dây chuyền kim cương lấp lánh. Nhìn khuôn mặt cô ấy, ấn tượng nhất là đôi môi đỏ, hơi cong lên đầy quyến rũ.

Đôi mắt cô ấy dài ánh lên sự quyến rũ. Nếu Thương Dĩ Nhu là một đóa lan trong thung lũng, thì cô ấy giống như một đóa anh túc nở rộ, dù biết sẽ bị đầu độc nhưng vẫn không thể cưỡng lại cám dỗ. Người phụ nữ này toát lên sự nguy hiểm, nhưng lại có sức hút không thể cưỡng lại.

"Đó không phải là thiếu gia nhà họ Tiêu sao sao?" Thương Dĩ Nhu nghe có ai đó ở bên cạnh thì thầm bàn tán, "Tập đoàn Tiêu là tập đoàn quốc tế lớn, bỏ ra gần 200.000.000 NDT để mua lại bệnh viện Huệ Hảo mà không chớp mắt. Cậu Tiêu là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Tiêu thị, là một tay chơi thực thụ. Ai mà lấy được anh ta thì cả đời không phải lo ăn mặc nữa."

"Cô gái đó là ai? Trông quen quá."

"Cô ấy à? Không biết sao? Hoa khôi nổi tiếng của thành phố Nam Giang đấy! Chuyên đi uống rượu, nhảy múa với người giàu, người thường không thể lại gần. Nghe nói trước đây học thiết kế, sau đó quen được một đại gia đưa đi du học nước ngoài, về nước mở một studio nhỏ. Cô ta chuyên làm đồ cao cấp theo yêu cầu, còn từng đoạt giải thưởng gì đó, chủ yếu giao dịch với người giàu. Bên ngoài gọi cô ấy là chị Lật, nhưng thực chất chỉ là một hoa khôi cao cấp!"

Giọng nói này không nhỏ, Thương Dĩ Nhu nghe rõ. Nhưng cô không hứng thú với chuyện buôn dưa lê, chỉ nhìn từ phong thái và cách ăn mặc, đây là một người phụ nữ có gu và phong cách. Đứng từ góc độ người lạ, Thương Dĩ Nhu không cảm thấy khó chịu với cô ấy.

Tiêu Kỳ dẫn cô ấy đi một vòng, cô ấy ứng xử rất khéo léo, đối mặt với ai cũng không ngại. Nơi nào cô ấy đi qua, bầu không khí đều trở nên sôi động, từng cử chỉ, nụ cười của cô ấy đều thể hiện sự quyến rũ đặc biệt của phái nữ.

Âm nhạc vang lên, cô ấy và Tiêu Kỳ cùng bước vào sàn nhảy. Khúc Mịch cũng đi tới mời Thương Dĩ Nhu nhảy.

"Anh nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ kia, đẹp quá!" Thương Dĩ Nhu thì thầm bên tai Khúc Mịch, "Cô ấy nhảy cũng rất giỏi."

"Ừ." Khúc Mịch khẽ đáp, mắt vẫn dán vào dái tai nhỏ nhắn của Thương Dĩ Nhu. Dái tai nhỏ nhắn, đeo một chiếc khuyên hình ngôi sao, trông rất đáng yêu. Anh muốn đưa tay lên sờ thử, chắc cảm giác sẽ rất tuyệt.

Nghe anh trả lời qua loa, Thương Dĩ Nhu lại bảo anh ấy nhìn, "Cô ấy vừa xoay người, đang ở hướng ba giờ của anh kìa."

Khúc Mịch liếc nhìn: "Hơi phô trương."

Phô trương chỗ nào? Thương Dĩ Nhu thấy cô gái đó quyến rũ thật nhưng không cảm thấy phô trương. Tiêu Kỳ cũng là một thanh niên đẹp trai, hai anh em họ mang vẻ đẹp của hai phong cách đối lập, trở thành tâm điểm của buổi tối.

Một bài nhạc kết thúc, Tiêu Kỳ dẫn bạn gái tới gặp Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu. Sau khi giới thiệu qua, cô Lật tỏ ra khá thích Thương Dĩ Nhu.

"Phu nhân Khúc, da và dáng của chị thật đẹp. Nếu không ngại, tôi muốn thiết kế riêng cho chị một bộ trang phục, không tính phí." Cô ấy lịch sự nói, "Tôi đã có một thiết kế từ lâu, nhưng chưa tìm được người mẫu phù hợp, nên chưa thể thực hiện. Trang phục chỉ có thể có hồn khi được mặc bởi người phù hợp."

"Vinh hạnh quá." Thương Dĩ Nhu không khách sáo.

Đối phương thích sự thẳng thắn của Thương Dĩ Nhu, cảm tình tăng vọt. Hai người trò chuyện, phát hiện ra nhiều sở thích chung, cách nhìn nhận vấn đề cũng tương đồng. Những người có cùng quan điểm sống thường dễ giao tiếp hơn.

Hai người trao đổi WeChat, khi chia tay còn cảm thấy tiếc.

"Người phụ nữ đó không đơn giản đâu." Trên đường về, Khúc Mịch nói, "Anh không muốn can thiệp vào việc kết bạn của em, chỉ sợ em bị thiệt thòi."

"Em biết anh không sợ em bị thiệt." Thương Dĩ Nhu nhìn anh cười, "Anh sợ rằng giới của Lật Lật quá phức tạp, lại có quan hệ mập mờ với nhiều đàn ông, em học theo cô ấy phải không?"

"Đàn ông đối với phụ nữ đẹp đều có ý đồ!" Khúc Mịch không giải thích, vì anh ấy thực sự nghĩ như vậy.

"Hừ, cuối cùng anh cũng thừa nhận rồi." Thương Dĩ Nhu chu môi.

Khúc Mịch nhíu mày, anh thừa nhận cái gì?

"Anh thừa nhận là có ý đồ với Lật Lật rồi. Lúc nãy em bảo anh nhìn, anh còn giả vờ nói cô ấy phô trương, thực ra trong lòng rất phấn khích phải không?" Thương Dĩ Nhu mặt lạnh, rõ ràng là đang giận.

Thấy vậy, anh vội vàng giải thích: "Lật Lật gì chứ, anh còn chưa kịp nhìn kỹ mà. Váy đỏ, môi đỏ, nhìn một cái là đủ rồi. Anh không thấy cô ta đẹp, trông phong trần quá! Hơn nữa dù cô ta có đẹp như tiên thì cũng chẳng liên quan đến anh. Anh chỉ cần mình em là đủ, trong mắt anh, không ai sánh được với em!"

"Dẻo miệng!" Thương Dĩ Nhu vốn chỉ giả vờ giận, nghe anh nói vậy không nhịn được cười, "Dù anh có thích cô ấy hay không nhưng anh không thấy cô ấy và Tiêu Kỳ nhìn nhau đắm đuối sao? Chắc là đã rung động thật rồi."

"Vậy thì to chuyện!" Khúc Mịch hiểu rõ tính của cô mình, nếu Tiêu Kỳ dẫn về một cô vợ như vậy, cô anh dám đánh gãy chân cậu ta

Thương Dĩ Nhu lại cảm thấy chuyện sẽ không nghiêm trọng như vậy, bây giờ là thời đại nào rồi? Người ta có công việc ổn định, có nhan sắc, tính cách cũng tốt, sao lại không xứng với Tiêu Kỳ? Cô cũng tiếp xúc với cô ấy vài lần, cảm thấy cô là người hào phóng, chắc chắn là người làm việc lớn.

"Tiểu Nhu." Khúc Mịch đột nhiên gọi nhẹ, "Tối nay chúng ta ra khách sạn ở một đêm nhé."

Đang yên đang lành sao lại ra khách sạn? Thương Dĩ Nhu giật mình, sau đó hiểu ra ý anh, mặt đỏ bừng.

"Đồ xấu xa! Suốt ngày trong đầu chỉ nghĩ đến mấy thứ tạp nham! Chúng ta không về, bố mẹ sẽ lo lắng." Thương Dĩ Nhu mắng.

"Anh sẽ gọi về, nói là buổi tiệc kéo dài đến khuya, để không làm phiền các con ngủ, tối nay chúng ta không về. Thực ra bố mẹ hiểu, chắc sẽ thông cảm."

"Không được!" Mặt Thương Dĩ Nhu càng đỏ hơn, "Bố mẹ sẽ nghĩ sao? Em không muốn đâu!"

"Vậy chúng ta lái xe đến chỗ vắng người nhé?" Khúc Mịch không ngại ngùng nói, nhìn Thương Dĩ Nhu ngại ngùng, anh cảm thấy rất thú vị.

Thương Dĩ Nhu vốn là người nhút nhát, dù hai vợ chồng đã có con, nhưng trên giường vẫn e thẹn. Nếu anh muốn thử cách khác, Thương Dĩ Nhu chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng anh lại thích chính sự e thẹn đó của cô, nghĩ đến cảnh cô vừa từ chối vừa đồng ý, trong lòng anh như có mèo cào.

Về đến nhà, bố mẹ Khúc đã ngủ, các con cũng ở phòng bảo mẫu. Hiếm khi có cơ hội hai người ở bên nhau, Khúc Mịch nóng lòng kéo Thương Dĩ Nhu vào phòng tắm. Hai người ở trong đó hơn hai tiếng, nước văng tung tóe khắp nơi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com