Ba bệnh viện liên quan đến vụ bán trứng đã bị phong tỏa, mặc dù chủ sở hữu hiện còn ở nước ngoài và không bị giám sát, nhưng họ là pháp nhân chính của bệnh viện, nên phải chịu trách nhiệm. Tòa nhà và khu đất của bệnh viện đã bị tịch thu như thu nhập bất hợp pháp và được chính quyền thành phố Nam Giang tiến hành đấu giá công khai.
Trong đó, bệnh viện Huệ Hảo có quy mô lớn nhất với diện tích gần 10.000 mét vuông, bao gồm hai tòa nhà cao 16 tầng và nhiều trang thiết bị y tế còn khá mới. Giá khởi điểm cho cuộc đấu giá là 100.000.000 NDT, gồm quyền sử dụng đất trong 70 năm. Đây thực sự là cơ hội hiếm có. Nên biết rằng giá nhà ở khu vực trung tâm thành phố Nam Giang đã tăng 30.000 NDT trên mỗi mét vuông, thế nên riêng 10.000 mét vuông đất này đã có giá trị hơn 100.000.000 NDT, chưa kể các tòa nhà và thiết bị bên trong, giá này thực sự là rẻ như bèo.
Tuy nhiên, muốn mua vẫn phải có tiền, dù rẻ đến đâu, người dân bình thường khi nhìn con số 100.000.000 NDT này đều phải lắc đầu.
Chính quyền Nam Giang gửi lời mời đến các nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, những người tham gia đấu giá không chỉ có các đại gia trong thành phố mà còn có các tập đoàn lớn hàng đầu cả nước.
Tập đoàn Tiêu thị cũng cử người đến tham gia đấu giá, chính là Tiêu Kỳ, giám đốc chi nhánh tập đoàn, con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Tiêu thị. Lần trước Tiêu Kỳ đến Nam Giang mở rộng thị trường đã mở được một nhà hàng theo chủ đề để thử nghiệm, không ngờ việc kinh doanh cực kỳ tốt. Nhờ thành tích này, cậu đã củng cố vị trí giám đốc chi nhánh trong Tiêu thị. Lần này, trụ sở chính cử cậu đến tham gia đấu giá, dường như đã quyết tâm giành được bệnh viện Huệ Hảo.
Tiêu Kỳ là con trai của cô ruột Khúc Mịch, là em họ của anh. Thương Dĩ Nhu từng gặp cậu ta mấy lần, ấn tượng cậu ta là một tay ăn chơi.
Vì có nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh và chính trị tham gia buổi đấu giá, bí thư Vương đã chỉ thị Khúc Mịch bảo đảm an ninh chặt chẽ. Khúc Mịch và bí thư Vương chủ trì buổi đấu giá, trong lúc kiểm tra an ninh trước giờ bắt đầu, anh đã gặp Tiêu Kỳ.
"Anh có tin tức nội bộ gì không?" Tiêu Kỳ cầm ly rượu vang đỏ, khóe miệng nở nụ cười bất cần, thỉnh thoảng lại nhìn mấy cô nhân viên xinh đẹp, nâng ly chào họ.
Với vẻ ngoài bất cần này, trong cậu ta chẳng giống người làm ăn nghiêm túc. Nhưng có thể tự gây dựng sự nghiệp ở Nam Giang, chắc hẳn cậu ta có chút bản lĩnh.
"Bí thư Vương hy vọng mảnh đất này sẽ được bán với giá cao, đây có được xem là tin nội bộ không?" Khúc Mịch nghiêm túc nói.
Các giáo viên ở Nam Giang đang chờ thanh toán lương, dù có khoản trợ cấp từ tỉnh thì vẫn còn thiếu vài triệu NDT. Nhưng sau buổi đấu giá này, số tiền đó sẽ không còn là vấn đề nữa, thậm chí còn có thể bổ sung vào các khoản chi tiêu tiếp theo. Nếu buổi đấu giá này thu hút được sự đầu tư của các tập đoàn lớn thì lợi ích trong tương lai sẽ không thể đong đếm được.
Điều này sẽ giải quyết vấn đề việc làm cho bộ phận lớn người dân và thuế hàng năm cũng sẽ tăng thêm nguồn thu cho ngân sách thành phố. Xét từ nhiều khía cạnh, đây là một biện pháp có lợi cho dân.
Buổi đấu giá nhanh chóng bắt đầu, hai bệnh viện nhỏ hơn được đấu giá trước và đều được tập đoàn Y Đạt mua lại. Tập đoàn Y Đạt đã có một bệnh viện Tân Hoa, nhưng vì số lượng bệnh nhân quá đông nên phòng bệnh rất chật chội. Hai bệnh viện họ mua được cách bệnh viện Tân Hoa chỉ ba trạm dừng. Sau khi mua, họ không cần sửa chữa nhiều mà có thể sử dụng ngay làm chi nhánh, giúp giảm bớt tình trạng quá tải ở bệnh viện chính.
Họ đã mua hai bệnh viện với tổng số tiền 80.000.000 NDT và gần như rút khỏi cuộc cạnh tranh giành bệnh viện Huệ Hảo. Tiêu Kỳ thấy vậy liền nở nụ cười tự tin, vì tập đoàn Tiêu có nguồn lực tài chính mạnh, các doanh nghiệp khác tại đây không thể so sánh được.
Quả nhiên, sau hai vòng đấu giá, tập đoàn Tiêu đã mua được bệnh viện Huệ Hảo với giá 180.000.000 NDT. Bí thư Vương sắp xếp một buổi lễ ký kết và một bữa tiệc nhỏ vào buổi tối để ăn mừng thành công của buổi đấu giá.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, Bí thư Vương rất vui. Những vấn đề tồn đọng trong nhiều tháng cuối cùng đã được giải quyết.
Bữa tiệc được tổ chức tại tầng cao nhất của khách sạn Hoàng Gia, trong một sảnh xoay với hình thức buffet kiểu Tây. Thiệp mời đã được gửi trước, những người được mời đều là những nhân vật giàu có hoặc quyền lực. Vợ chồng Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu tất nhiên nằm trong danh sách mời cùng với một số lãnh đạo thành phố và các nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Vì đây là một buổi gặp mặt không chính thức nên không khí khá thoải mái, hầu hết mọi người đều đi cùng người thân.
Khúc Mịch mặc một bộ vest màu xám đậm, thắt cà vạt màu nâu đậm có hoa văn, bên trong là áo sơ mi màu hồng. Tủ quần áo của anh toàn áo sơ mi trắng, chiếc áo màu hồng này là do Thương Dĩ Nhu mua và thuyết phục anh mặc. Nó khiến anh trông thân thiện hơn, bớt đi vẻ lạnh lùng.
Trang phục của Dĩ Nhu cũng do Khúc Mịch lựa chọn kỹ lưỡng, không được hở ngực, hở lưng hay hở chân!
Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, dài đến mắt cá chân. Cổ áo cao, có chút ren, thiết kế không tay để lộ đôi cánh tay trắng mịn của cô. Chiếc váy ôm sát cơ thể, thắt eo khiến vòng eo vốn đã thon thả của Dĩ Nhu càng thêm nổi bật.
Thương Dĩ Nhu búi tóc thấp, trên tai đeo một chiếc kẹp tóc đính kim cương, ánh đèn chiếu vào lấp lánh. Cô không đeo nhiều trang sức, chỉ có chiếc nhẫn kim cương ngày cưới và một chiếc đồng hồ đeo tay hàng hiệu. Trên tay cô xách một chiếc túi hàng hiệu màu đen phiên bản giới hạn.
Sự kín đáo, sang trọng và đẳng cấp là những từ ngữ phù hợp nhất để miêu tả cặp đôi này. Ngay khi họ bước vào, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ, và có người thì thầm bàn tán.
Hai người họ không thường xuất hiện trong những sự kiện như thế này, đặc biệt là Thương Dĩ Nhu, nhiều lãnh đạo thành phố lần đầu tiên nhìn thấy cô.
"Cục trưởng Khúc trẻ tuổi tài cao, tôi từng nghĩ không biết cô gái nào mới xứng với cậu? Hôm nay nhìn gặp vợ của cục trưởng mới biết thế nào là trời sinh một cặp!" Bí thư Vương cũng đi cùng vợ, phu nhân Vương làm việc tại Liên hiệp Văn học Nghệ thuật thành phố, xuất thân là vũ công, dù đã trung niên nhưng vẫn giữ được dáng người và khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng. Bà vừa gặp Thương Dĩ Nhu đã thấy thích, "Tôi thích những cô gái xinh đẹp, nhìn là đã thấy vui. Đi nào, tôi sẽ giới thiệu cô với vài người, để họ nói chuyện chính trị nhàm chán kia."
Nói xong, bà nắm tay Thương Dĩ Nhu kéo đi.
Thương Dĩ Nhu nhìn Khúc Mạc, đành phải đi theo bà.
Ở khu vực ghế sofa bên cạnh, có một nhóm phụ nữ đang tụ tập uống rượu và trò chuyện. Không khí có vẻ vui vẻ, nhưng trang phục của họ lại không đồng đều.
Đặc biệt là một người phụ nữ thấp bé, khoảng hơn 40 tuổi, da ngăm đen nhưng lại mặc một chiếc váy màu hồng khiến da chị ta trông càng tối hơn. Lông mày chị ta được kẻ dài và mảnh trông có vẻ khó tính. Trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn kim cương lớn, lấp lánh đến mức chói mắt. Cổ thì đeo một chiếc vòng cổ đính đầy kim cương, trên tay đeo một chiếc vòng tay bạch kim đính kim cương, chiếc túi xách cũng lấp lánh, toàn thân cô ấy sáng bóng.
Chị ta trang điểm rất đậm, nhưng dù có trang điểm nhiều cũng khó che đi những khuyết điểm trên khuôn mặt.
Chị ta đang giơ tay khoe chiếc nhẫn kim cương, thấy vợ Bí thư Vương đến liền nói: "Chị Lưu xem thử đi, chị là người sành sỏi nhất mà. Chồng tôi nói viên kim cương này có giấy chứng nhận, xuất xứ từ Nam Phi. Anh ấy là người rất biết chiều tôi, hôm nay tôi đặc biệt đeo ra để mọi người xem, nếu là giả thì về tôi sẽ xử lý anh ấy!"
"Đừng xem kim cương vội, xem người đẹp đã." Phu nhân Vương giới thiệu Thương Dĩ Nhu với mọi người, "Đây là vợ của cục trưởng Khúc, cũng là trưởng khoa pháp y của Cục Cảnh sát thành phố Nam Giang. Xinh đẹp lại tài năng, đúng là hiếm có!" Sau đó bà giới thiệu những người khác.
Người phụ nữ đeo nhẫn kim cương là vợ của Phó thị trưởng Dương, nhà chị ta có một nhà máy chuyên sản xuất lốp xe. Chị ta họ Liễu, cha làm kinh doanh nhiều năm, mẹ làm việc tại Cục Thuế. Gia đình chủ yếu dựa vào chú ruột là Phó tỉnh trưởng, nghe nói còn có quan hệ ở Bắc Kinh.
Gia đình chị ta thuộc dạng phú hộ địa phương nên gu thẩm mỹ không cao. Hơn nữa, Phó thị trưởng Dương chủ yếu dựa vào gia đình vợ nên nổi tiếng là người sợ vợ. Tuy nhiên, nói ra những điều này trong một buổi gặp mặt như thế này không được lịch sự lắm.
Khi nghe Thương Dĩ Nhu là vợ của Khúc Mịch, cô ấy liếc xéo, tỏ vẻ không ưa. Những người khác thì rất nhiệt tình, có vẻ như rất coi trọng.
"Trẻ trung là tốt, trẻ trung là vốn liếng." Chị ta chép miệng, "Ai cũng từng trẻ trung, mười năm nữa xem sao!"
Thương Dĩ Nhu chỉ mỉm cười, không muốn tranh cãi để tự hạ thấp mình.
Không ngờ chị ta không chịu buông tha, vừa để ý thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Thương Dĩ Nhu liền nắm lấy tay cô đặt cạnh tay mình.
"Người ta nói rằng kim cương chỉ cần lớn hơn một chút, giá tiền sẽ tăng gấp đôi. Nhìn xem, viên của tôi lớn hơn của cô một vòng, không biết giá bao nhiêu? Chồng tôi nhất quyết không nói, bảo là để tôi bất ngờ. Còn viên nhỏ của cô giá bao nhiêu?" Cô ấy đắc ý nói, giơ cả hai
"Ai cũng nói nhẫn kim cương chỉ cần lớn hơn một chút là giá đã tăng gấp bội. Của tôi lớn hơn của cô, không biết là hơn bao nhiêu tiền nhỉ? Chồng tôi nhất quyết không chịu nói, bảo là cho tôi bất ngờ. Cái của cô bao nhiêu tiền thế?" Chị ta khoe khoang giơ tay lên cao.
Nhưng người bên cạnh đều nhận ra chiếc nhẫn kim cương của Thương Dĩ Nhu tuy nhỏ nhưng giác cắt đẹp, không có tạp chất.
Thương Dĩ Nhu rút tay lại, cười nói: "Không biết, mua khi kết hôn."
"À, thì ra là mua lúc kết hôn!" Chị ta cười nhạo.
Kết hôn chỉ mua viên kim cương to từng này, có thể thấy nhà họ Khúc chẳng có bao nhiêu. Truyền thông bên ngoài đưa tin nhà họ Khúc là gia tộc khó lường, xem ra chỉ có như thế.
"Thanh niên trẻ tuổi kết hôn đương nhiên không có nhiều kinh tế, chờ thêm mười năm, hai mươi năm nữa, đến lúc kỷ niệm, biết đâu cục trưởng Khúc sẽ mua cho cô viên kim cương lớn hơn!
Câu này đúng là kỳ cục, Khúc Mịch người ta mười năm, hai mươi năm sau vẫn là cục trưởng à?
"Ừ." Thương Dĩ Nhu cười gật đầu, "Cứ tạm mang thôi, dù sao chỉ có hơn 1.000.000 NDT."