Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 518: Xảy ra chuyện lớn



Tiền lương của các giáo viên được trả đúng hạn, mức lương trung bình cũng đã ngang bằng với thành phố Bắc Hải. Đồng thời, phòng giáo dục thành phố tổ chức cuộc họp với tất cả hiệu trưởng trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông để giải thích rõ văn bản chỉ đạo của thành phố.

Văn bản chủ yếu nhấn mạnh ba không: không nhận quà, không dạy thêm, không sử dụng hình phạt thể chất hoặc bất kỳ hình thức biến tướng nào của hình phạt thể chất. Nếu ai vi phạm quy định sẽ bị khai trừ khỏi ngành, đồng thời hiện trưởng của trường liên quan sẽ bị giáng chức và giảm lương. Thành phố cũng đã thiết lập một đường dây nóng riêng, kể từ ngày văn bản được ban hành, các phương tiện truyền thông lớn sẽ liên tục đăng tải số điện thoại này. Nguyên tắc là những vi phạm trước đây sẽ không bị truy cứu, nhưng từ nay về sau, mọi vi phạm đều sẽ bị xử lý nghiêm khắc.

Sau khi tham dự cuộc họp, các hiệu trưởng lập tức về trường truyền đạt nội dung cho các giáo viên. Tại cuộc họp, cục trưởng Lưu đã phát hiểu rất nghiêm túc, thể hiện quyết tâm cao của thành phố trong việc xử lý những tiêu cực trong ngành giáo dục. Ông nhấn mạnh thành phố sẽ xử lý nghiêm một số trường điển hình, thậm chí không ngần ngại cách chức vài hiệu trưởng để làm gương. Nếu không làm được, ông sẽ xin từ chức!

Với quyết tâm lớn của thành phố cùng việc ban hành văn bản chỉ đạo mang tính pháp lý cao, không ai dám đụng vào "đường dây cao thế" này. Các trường học lập tức thành lập các nhóm phụ trách, mỗi lãnh đạo phụ trách vài giáo viên, yêu cầu họ ký cam kết không vi phạm, đồng thời ghi chép đầy đủ địa chỉ gia đình để sẵn sàng đón nhận các cuộc kiểm tra đột xuất.

Ngay sau đó, thành phố yêu cầu phòng giáo dục, phòng công thương và phòng vật giá phối hợp chặt chẽ, nghiêm túc chỉnh đốn các cơ sở giáo dục tư nhân. Những cơ sở không đủ điều kiện hoặc thu phí trái quy định sẽ bị đóng cửa. Chỉ trong vài ngày, trật tự trong các trường học và cơ sở giáo dục tư nhân được thiết lập rõ ràng khiến các phụ huynh vô cùng phấn khởi.

Bí thư Vương còn yêu cầu cục trưởng Lưu nhanh chóng đề xuất các biện pháp nâng cao chất lượng giáo viên và xây dựng cơ chế đánh giá mới, nhằm phản ánh đúng năng lực và đóng góp của họ. Thành phố sẽ dành riêng một phần ngân sách để khen thưởng giáo viên xuất sắc. Điều này sẽ giúp cải thiện thu nhập của giáo viên, giúp họ yên tâm công tác và cống hiến.

Trước Tắc đại diện cho đội ngũ giáo viên đang nhiệt huyết cống hiến đã viết một bức thư cảm ơn bí thư Vương. Ông không chỉ dạy toán giỏi mà còn có tài viết văn xuất sắc. Đọc bức thư tay với nét chữ đẹp như in, bí thư Vương không khỏi cảm thán: Những giáo viên tài năng và đức độ thế này chính là tương lai của ngành giáo dục!

Sự việc các giáo viên tập trung trước tòa thị chính cuối cùng cũng kết thúc. Một số kẻ có ý đồ xấu muốn nhân cơ hội này gây rối không ngờ lại thất bại.

Thành phố Nam Giang bề ngoài có vẻ yên bình nhưng thực chất đang xảy ra nhiều biến động. Theo chỉ thị của Khúc Mịch, đội hình sự chuyển hướng hoạt động sang bí mật. Với sự xuất hiện của Hoàng Văn Thành, bức màn đen về vụ buôn bán nội tạng người cuối cùng cũng hé lộ một số manh mối.

Tập đoàn Tiêu thị bỏ ra cái giá cao để mua lại khu đất của bệnh viện Huệ Hảo. Họ định xây dựng một trung tâm thương mại lớn với sáu tầng, kết hợp ăn uống, giải trí và mua sắm. Các thiết bị y tế bên trong đã được chuyển đi, những thứ có thể bán được đều đã được hoặc tiêu hủy. Thương nhân mà, bọn họ không bỏ sót bất kỳ thứ gì có giá trị.

Khi mọi thứ gần như đã sẵn sàng để tiến hành phá dỡ tòa nhà, một vụ án kinh hoàng đã xảy ra.

Khúc Mịch nhận được điện thoại, đích thân dẫn người tới hiện trường, không ngờ lại gặp thị trưởng Trần cùng một vài lãnh đạo khác.

"Bí thư Vương lên tỉnh dự cuộc họp, ông ấy rất quan tâm vụ việc này, bảo tôi thường xuyên báo cáo." Thị trưởng Trần nhíu mày gọi người phụ trách lên.

Tiêu Kỳ là người tới đầu tiên, cậu đang chỉ huy tại hiện trường. Nghe tin thị trưởng muốn gặp mình, cậu vội chạy tới. Đây là lần đầu tiên Khúc Mịch thấy cậu nghiêm túc đến như vậy, còn cau mày thành nếp nhăn.

"Thị trưởng Trần, hiện chúng tôi đã tìm thấy hai thi thể công nhân và đang trong quá trình tìm kiếm hai người mất tích." Cậu báo cáo ngắn gọn.

Khúc Mịch ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt. Đó vốn là một tòa nhà ba tầng, giờ chỉ còn lại đống đổ nát. Một vài người đang bận rộn ở tầng một, trong khi tầng hai và tầng ba đã bị phá hoàn toàn.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Khi nhận điện thoại, thị trưởng Trần chỉ được báo có bốn công nhân bị mắc kẹt.

Tiêu Kỳ nhíu mày: "Sáng nay, chúng tôi thuê một số công nhân từ chợ lao động đến để phá dỡ tòa nhà này. Hầu hết các vật dụng có giá trị đã được chuyển đi, nhưng mấy công nhân kia vẫn muốn vào trong để thu thập sắt thép vụn. Người phụ trách của chúng tôi đồng ý cho họ làm vậy, nhưng họ sẽ bị trừ một phần tiền công. Họ sốt ruột kiếm tiền, bất chấp cảnh báo về việc tường có thể không chịu được tải trọng, đã dùng búa đập mạnh vào tường. Khi bọn họ đập tường ở tầng hai, trần tầng ba đột nhiên sụp xuống, chôn vùi họ trong đống đổ nát. Khi thuê những công nhân này, chúng tôi có lấy thông tin của họ. Hiện chúng tôi đang tìm cách liên lạc với gia đình những người này."

"Tìm thấy một người nữa rồi!"

Tiêu Kỳ vừa dứt lời, ở hiện trường có người kêu lên, mọi người vội chạy qua xem.

Họ thấy một cánh tay đầy máu thò ra từ đống đổ nát. Không rõ cánh tay đó bị thương từ khi sập nhà hay do máy xúc gây ra. Tóm lại người đã chết nên không ai quan tâm đến chi tiết này.

Mọi người tiến lại gần, thi thể được kéo ra từ dưới một tấm bê tông lớn. Đầu người này bị đè nát bét, không thể nhận diện. Trên người có rất nhiều vết thương nhỏ, áo rách tả tơi, thậm chí có đá đâm vào da thịt.

Nửa giờ sau thi thể cuối cùng cũng được tìm thấy, tình trạng còn thảm khốc hơn. Một cánh tay biến mất, vết thương trông rất đáng sợ.

"Phải tìm ra cánh tay của nạn nhân, không thể để nạn nhân chết không toàn thây!" Cảnh tượng này càng không thể để người nhà thấy.

Sự việc xảy ra đột ngột, nguyên nhân là do người chết tự vi phạm quy định an toàn khi làm việc. Về cơ bản, đơn vị thi công và chính quyền không có trách nhiệm trực tiếp. Hiện tại điều họ cần làm là giải quyết hậu quả một cách tốt nhất và thương lượng với gia đình về vấn đề bồi thường.

Tập đoàn Tiêu thị dự định đầu tư một khoản tiền lớn vào Nam Giang, ký kết hợp đồng thương mại gần 1 tỷ NDT. Bí thư Vương rất coi trọng dự án này. Thị trưởng Trần đương nhiên hiểu rõ tầm quan trọng nên đã hỗ trợ tìm kiếm gia đình của bốn nạn nhân, đồng thời yêu cầu phải ổn định tâm lý gia đình, tránh để xảy ra chuyện lớn.

Thi thể được đưa đến nhà tang lễ bảo quản tạm thời, hiện trường vẫn đang được dọn dẹp và tìm kiếm cánh tay bị mất. Tuy nhiên sau khi máy xúc đào bới khu vực này, vẫn không tìm thấy dấu vết của cánh tay. Tiêu Kỳ cho người đưa xe tải lớn chỗ đống đổ nát đến bãi rác, đồng thời cử người tìm kiếm lại nhưng vẫn không có kết quả. Thật kỳ lạ, một cánh tay lớn như vậy mà biến mất không dấu vết.

"Anh họ, anh có quen cao tăng nào không? Chuyện này kỳ lạ quá. Chất lượng tòa nhà này tốt thế mà bốn công nhân mới dùng búa đập đã sụp? Họ chết quá thảm, quá đen đủi rồi." Tiêu Kỳ không quan tâm mấy đến khoản bồi thường mà chỉ cảm thấy vận đen đang đeo bám mình. Hơn nữa các cổ đông trong công ty vốn không đồng ý để cậu toàn quyền phụ trách dự án ở Nam Giang, đây là cơ hội mà mẹ cậu đã tranh thủ được. Cậu không thể thất bại, nếu không sẽ bị đá khỏi công ty, không ai cứu được!

Khúc Mịch chỉ lạnh lùng đáp: "Lo hậu sự cho người chết tự tế đi, bảo đảm ma không tới tìm cậu!"

"Anh à, anh không thể an ủi trái tim nhỏ bé bị tổn thương này sao?" Nói rồi, cậu còn vỗ ngực.

Khúc Mịch chẳng buông lời hay: "Người lớn từng này còn trái tim nhỏ bé gì nữa! Tôi thấy cậu nên đến bệnh viện kiểm tra tim mạch thì hơn!"

Tiêu Kỳ biết mình chẳng thể nhận được sự an ủi từ Khúc Mịch, hơn nữa Khúc Mịch rất ghét chuyện ma quỷ. Cậu chỉ đành tự gọi điện, nhờ người mời hòa thượng và đạo sĩ tới làm lễ. Cấp dưới làm việc rất nhanh, chỉ nửa tiếng sau, hai chiếc xe buýt mini đã dừng trước tòa nhà đổ nát. Cửa mở, một xe chở đạo sĩ, một xe chở hòa thượng, vô cùng hoành tráng.

"Tốt! Làm tốt lắm! Mau bắt đầu đi!" Tiêu Kỳ ra lệnh, đám hòa thượng và đạo sĩ lập tức làm lễ. Tiếng tụng kinh, tiếng lục lạc vang lên hỗn loạn.

Khúc Mịch cảm thấy quá ồn ào, xoay người bỏ đi, để Tiêu Kỳ một mình ở lại xử lý mớ rối tung này.

"Cậu chủ, khoản chi phí này tính vào đâu đây? Nếu tổng công ty hỏi đến thì sao?" Một cấp dưới khẽ hỏi bên tai Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ liếc xéo, gõ thật mạnh lên đầu người đó một cái, mắng: "Ở cạnh tao lâu như vậy vẫn không tiến bộ! Thì cứ nói là chi phí siêu độ vong linh để ổn định tâm lý gia đình nạn nhân. Đám cổ đông kia không phải thích đánh vào tình cảm sao? Bọn họ luôn dựa vào thâm niên trong tập đoàn để áp đảo người khác. Giờ chúng ta lấy gậy ông đập lưng ông, xem họ nói thế nào được!"

"Cậu chủ lợi hại!"

Tiêu Kỳ lại đạp hắn một cái: "Mau cút đi, có việc lại kêu mày!"

Tên kia cười hì hì bỏ chạy. Tiêu Kỳ nhìn theo, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Ai cũng nói cậu cả nhà họ Tiêu như cậu là kẻ bại gia, không có thực lực, thế nên mới chiêu dụ đám bất tài vô dụng kia. Cậu biết người rõ người của mình là hạng người nào, thế nên mỗi khi làm việc nghiêm túc sẽ không sử dụng đến họ.

Cậu đơn thương độc mã đến Nam Giang đánh thiên hạ, cần tìm những người có tài thực sự để sử dụng, nếu không khó mà thành công. Trước khi đi, mẹ và cậu đã nói chuyện thẳng thắn với nhau, phân tích tình hình gia tộc, khiến cậu suy nghĩ rất nhiều.

Tuy chủ tịch tập đoàn là Khúc Vãn Anh, nhưng công ty của bố anh là Tiêu Thế Hữu đã sáp nhập vào, chiếm 20% cổ phần. Tình cảm bố mẹ cậu không tốt, nhất là những năm gần đây, họ gần như sống ly thân. Tiêu Kỳ từng chứng kiến cảnh bố mình dắt một cô gái trẻ vào khách sạn, cậu tin chắc mẹ cậu không thể không biết, nếu không bà đã không để cậu tự quyết mọi chuyện.

Những người trong nhà họ Tiêu luôn tìm cách tiến vào công ty, nếu không có Khúc Vãn Anh ngăn cản, có lẽ họ đã thành công từ lâu. Cũng chính vì không thu được lợi ích, họ đã xúi giục Tiêu Thế Hữu tranh quyền, đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất khiến vợ chồng họ xấu đi. Nhưng cổ phần của Tiêu Thế Hữu không đủ nhiều, vả lại ông ta cũng không có tài kinh doanh như Khúc Vãn Anh, nên luôn yếu thế. Là một người đàn ông, địa vị thấp hơn vợ, không có quyền quyết định trong công ty, lại là một người quá coi trọng thể diện, ông ta đương nhiên sinh lòng oán hận.

Khúc Vãn Anh nói với Tiêu Kỳ nếu công ty nằm trong tay bà, bà sẽ để lại cho anh, còn nếu rơi vào tay bố anh thì công ty sẽ thuộc về nhà họ Tiêu, sớm muộn gì cũng bị chia cắt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com