Tướng Quân Mang Về Một Nữ Tử

Chương 7



Tuy rằng trong mắt Thẩm Quỳnh Lâm ta cũng chỉ là một con gà mờ nửa vời.

 

Tch, cái tên ngốc Thẩm c.h.ế.t tiệt, không thể tìm thêm mấy người làm việc sao?

 

Những ngày tiếp theo, chính là liên lạc tình cảm với lão Đông gia, “từng bước làm quen” với công việc nha môn, và còn nữa, là đợi quân man di hết đạn hết lương.

 

Tch! Lâu ngày gặp lại lão Đông gia chẳng khác nào phu thê mới cưới, thật là quấn quýt không rời.

 

Hôm nay bức thư này vừa gửi đi, lại nhận được thư hồi âm của bức trước. Hơn nữa nội dung trong thư rõ ràng so với bức thư thăm hỏi lịch sự đầu tiên thì thêm vài phần thân mật, thỉnh thoảng lão Đông gia còn kể về những người mới bà ấy dùng và những phiền não.

 

Ha! Ta mừng như nhặt được vàng, ghi lại, ghi lại hết!

 

Đây đều là những đồng nghiệp sau này sẽ cùng nhau làm việc!

 

Ta tin rằng, chỉ cần nịnh hót giỏi, ta ở chỗ Đông gia nhất định vẫn là người quan trọng nhất!

 

(Ta cho phép trái tim của Đông gia là một cái chùy lang nha)

 

Trong thư ta và Đông gia trò chuyện rất thân mật, cuộc sống ở nha môn cũng rất thú vị. Đến nỗi khi tướng quân tìm đến, ta có chút cảm giác như cách một thế giới.

 

“Hề Chỉ tỷ, cái này làm như vậy đúng không ạ?”

 

Nha môn ở đây trước kia chẳng ai muốn đến, đến rồi cũng toàn trốn tránh trách nhiệm, đám lão làng trong nha môn cũng bị Thẩm Quỳnh Lâm thanh trừng một lượt, bây giờ đều là những thanh niên gia cảnh trong sạch mới được Thẩm Quỳnh Lâm đề bạt.

 

Mọi người đều cùng một vạch xuất phát, ta nhờ “trước kia có huynh trưởng chỉ bảo”, nên xem như làm quen nhanh.

 

Bọn họ đến hỏi, ngọt ngào vài câu, ta cũng vui vẻ chỉ dạy. Cho nên, khi tướng quân tìm đến, cảnh tượng hắn thấy, hẳn là bốn năm thanh niên tuấn tú như ngọc đang vây quanh ta.

 

Ta cười hì hì nhận lấy ly trà một người đưa cho, vừa chỉ trỏ vào quyển sách một người khác đang cầm trên tay.

 

Thái tỷ ở một bên khổ sở làm việc, thỉnh thoảng lại oán hận liếc nhìn ta.

 

“Hề Chỉ!”

 

Tướng quân gầm lên một tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta: “Sao?”

 

“Ngươi… ngươi ngươi ngươi, ngươi không giữ đạo làm thê!”

 

Ta: “…”

 

Hỏi: Không muốn nói chuyện với kẻ ngốc, nhưng lại bắt buộc phải giao tiếp thì làm sao?

 

Thượng sách: Giết hắn, khiến hắn không còn cơ hội xuất hiện trước mặt ngươi nữa, đương nhiên cũng không còn giao tiếp.

 

Trung sách: Nói năng tử tế, duy trì quan hệ bề ngoài, chờ thời cơ, rời xa hắn.

 

Hạ sách: Mắng lại, chẳng có tác dụng gì, nhưng trong lòng thoải mái, tiếp theo chính là vô vàn phiền phức, cho đến khi ngươi g.i.ế.c hắn hoặc rời xa hắn.

 

Trên đây, là những gì ta đúc kết được từ kinh nghiệm bản thân. Đương nhiên, vẫn có trường hợp ngoại lệ, ví dụ như, trong quá trình chuẩn bị g.i.ế.c hắn thì đột nhiên phát hiện đối phương cũng không tệ.

 

Dù sao, cũng đã có tiền lệ rồi. Ta vô cùng khó xử, thượng sách tạm thời không ổn, ta vẫn còn cần dựa vào hắn để kiếm chút công danh.

 

Trung sách thì tạm thời làm ta ghê tởm bản thân, còn hạ sách thì vừa ghê tởm vừa phiền phức.

 

Ta đang khó xử thì “tiền lệ” đã đến.

 

Thẩm Quỳnh Lâm: “Tướng quân có việc cần vào trong thương lượng, hà tất phải làm khó Hề nương tử ở đây?”

 

Đúng đúng đúng, hà tất phải làm khó một tiểu nữ tử yếu đuối không nơi nương tựa như ta?

 

Thẩm Quỳnh Lâm dẫn tướng quân đi thương lượng công việc, trải qua chuyện này của tướng quân, mấy tên nhóc kia liền ngoan ngoãn trở về vị trí, không dám đến hỏi han ta nữa.

 

Thôi cũng được, được rảnh rỗi cũng tốt. Khi tướng quân rời đi còn nhìn ta, cứ như hòn vọng phu, đứng im không nhúc nhích.

 

Ta cạn lời, không chọc nổi thì ta trốn.

 

Những ngày nhàn hạ thế này qua một ngày là mất một ngày, hà tất phải lãng phí?

 

Rất nhanh sau đó, chiến tranh nổ ra. Năm nay quân đội hùng mạnh, lương thảo cũng đầy đủ, tuy có hơi mệt mỏi, nhưng trong lòng lại rất an ổn.

 

Vận trù duy ác, quyết thắng ngàn dặm, thú vui tao nhã của văn nhân, nấu tuyết pha trà.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com