Những thứ này, không sót một thứ nào, toàn bộ đều nằm trong tay ta, đời người vui vẻ, chẳng qua cũng chỉ có vậy. Tuy rằng trà nấu từ tuyết cũng chẳng ngon lành gì, lại còn lạnh đến c.h.ế.t người…
Tiện thể nói luôn, ta đã được thăng quan.
Tình hình biên giới bên này có chút phức tạp, tóm lại, hiện tại trong số các văn thần ở biên giới, Thẩm Quỳnh Lâm đứng đầu, ta cũng lọt vào top năm rồi, dù sao cũng phải chừa chút mặt mũi cho những lão già đã lăn lộn mấy chục năm ở đây…
Chiến sự ở biên giới cơ bản không có gì đáng lo ngại, đối phương rất nhanh đã đầu hàng, gửi đến một loại văn thư gì đó, tóm lại là thư xin hàng.
Lão quản gia ở cổng: “Thưa đại nhân, tướng quân lại gửi đồ đến.”
Ta: “Cứ để đồ lại, bảo hắn cút đi.”
Thái tỷ cũng chính thức nhận chức ở nha môn: “Sao? Tướng quân vẫn chưa từ bỏ ý định sao?”
Ta run rẩy xoa xoa tay: “Ai mà biết hắn nghĩ gì chứ?”
“Dù sao cũng là người đã cùng nhau bao nhiêu năm như vậy, cô không có chút cảm xúc nào sao?”
Phu quân Thái tỷ đã hy sinh để cứu tỷ ấy, tỷ ấy tự nhiên có một cái nhìn màu hồng về tình cảm phu thê, ta đành nhẫn nhịn.
“Cũng có một chút.”
“Ồ~” Mắt Thái tỷ chợt sáng lên.
Ta lạnh lùng nói: “Những việc ta đã làm cho hắn những năm trước có thể viết vào được không?”
Vẻ mặt Thái tỷ cũng trở nên lạnh lùng.
Thẩm Quỳnh Lâm yêu cầu chúng ta cuối năm phải ghi lại tất cả những việc đã làm trong năm nay, bất kể kết quả ra sao.
Hai tháng cuối năm, cơ bản là ta và Thái tỷ phải xoay vòng liên tục ở mấy thành, mấy trấn biên giới, việc quá nhiều, đầu óc cũng nhanh quên.
Thái tỷ thì lo lắng không biết mình viết có đúng không, còn ta thì lo lắng những việc này vẫn chưa đủ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàn toàn không đủ!!
Đông gia gửi thư đến, bảo ta phải viết cẩn thận bản báo cáo cuối năm này, chiến thắng lần này rất lớn, quân man di đã cầu hòa, chắc chắn sẽ có phong thưởng.
Bà ấy bảo ta phải viết cho thật tốt, làm tốt công tác bề mặt, đến lúc đó sẽ phái người đến “vớt” ta.
Muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng cáp, có quan hệ tốt cũng cần phải có thành tích thực tế mới được!
Vấn đề là, đại cục đã có Thẩm Quỳnh Lâm nắm giữ, tuy có chút nguy hiểm, nhưng ta lại không trực tiếp đối mặt.
Hơn nữa, đánh trận vốn là sân khấu của các võ tướng, trừ phi quân địch áp sát thành, văn thần rất khó có thể lập được công lao gì.
Mà ta lại chỉ là một kẻ sai vặt. Mỗi ngày việc ta làm nhiều nhất chính là tính toán, tính toán lượng hao tổn, lương thực còn lại, và số thương vong. Rồi điều động binh mã, lương thảo, và cả số tóc còn lại.
Những việc như dán thông báo, lộ mặt trước dân chúng để tăng uy tín cũng không đến lượt ta. Ta phải dùng cái gì để Đông gia đề bạt ta lên đây?!
Thật đúng là khủng hoảng tuổi trung niên trong công việc. Thôi vậy, cả đời cứ c.h.ế.t cóng ở cái nơi biên ải này cho xong.
Ban đêm, dưới ánh đèn dầu, ta tiện tay viết chuyện này vào thư gửi cho Đông gia. Uyển chuyển bày tỏ rằng, thật không phải là những năm này ta không cố gắng, mà là ta quá ngốc nghếch, những việc ta làm ra, công lao đều bị người khác giành lấy hết.
Ánh đèn lay lắt…
“Chuyện ở biên giới này cũng không có nhiều lắm.”
Thẩm Quỳnh Lâm bên này cũng đang chuẩn bị bản tổng kết cuối năm để trình lên, hơn nữa với tư cách là quan chức cao cấp nhất địa phương, hắn còn phải thêm một việc nữa, đó là tổng kết và xác minh công lao của tất cả mọi người trong nha môn, để đến lúc đó còn có căn cứ mà phong thưởng.
Trận chiến này diễn ra quá nhanh, có chút vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Thẩm Quỳnh Lâm lại cầm lên một bản báo cáo khác, bản này theo lối kể chuyện khoa trương.
Không khó nhận ra là một võ tướng nhờ người khác viết hộ, người viết hộ rất có thể đã từng làm nghề viết thoại bản, dùng hết lời lẽ hoa mỹ để miêu tả sự dũng mãnh g.i.ế.c địch của người này. Câu chuyện có mở đầu, diễn biến, cao trào, kết thúc, kết cấu vô cùng tinh xảo.
Hay lắm. Nhưng chẳng có tác dụng gì.
—-
Thẩm Quỳnh Lâm không ngoài dự đoán lại nhìn thấy một cái tên trong đó. Chẳng những vậy. Muội muội của Hề Bất Hưu, kẻ cũng ương ngạnh chẳng kém, không chịu chút ấm ức nào, ở nơi huynh ấy an bài tương đối an toàn, nàng đã xử lý mọi việc ổn thỏa, bắt trọn đám người tập kích, còn tiện đường vận chuyển lương thảo đến mấy thành trì phía trước hơn mười lần. Thẩm Quỳnh Lâm lại một lần nữa ghi chép công lao của Hề Chỉ trong báo cáo của người khác.