Tướng Quân Mang Về Một Nữ Tử

Chương 6



Là nữ nhân mang cơm đến đang trêu chọc ta. Ta vẫn phải giải quyết xong chuyện tường thành đã, rồi mới đến chuyện này…

 

Hả? Mọi người đã biết hết rồi sao? Nhanh như vậy ư?

 

Ta ngẩn người, có chút ngượng ngùng, dù sao đây cũng không phải là chuyện gì vẻ vang.

 

“Hừ, chẳng phải là một kẻ bị tướng quân ruồng bỏ sao?”

 

Một tên lính đang giúp đỡ ở đó cười khẩy. Ta nhíu mày, ghét nhất là những lời đồn đại thị phi như thế này.

 

Không thanh minh thì người ta bảo mình ngầm thừa nhận, trong lòng khó chịu. Thanh minh thì người ta lại bảo mình làm quá, trong lòng vẫn cứ khó chịu.

 

Má nó, ghét nhất cái lũ tung tin đồn nhảm này. (Trừ ta và đồng bọn ra)

 

Vừa hay, thằng ngốc Thẩm đang muốn chỉnh đốn tác phong quân đội, tốt nhất ngươi nên chắc chắn tiền án của ngươi cũng sạch sẽ như túi tiền của ngươi vậy.

 

Ta âm thầm ghi nhớ tên binh này ở đâu, đến lúc đó… hừ hừ! Đến cái quần lót cũng moi ra cho ngươi! Đào ba thước đất lên mà tra!

 

Ta vừa nghĩ xong, nữ nhân đưa cơm đã bắt đầu chửi… không đúng! Nên dùng từ luận thuật thì thích hợp hơn.

 

“Lấy việc phu thê hòa ly làm trung tâm, đúng sai thực tế làm bán kính, luận thuật toàn diện, không góc c.h.ế.t về việc sau khi phu thê hòa ly, quần chúng có nên dùng bạo lực ngôn ngữ đối với người thê tử đã hòa ly hay không. Tiện thể nâng cao chủ đề – hòa ly là sự đồng thuận của cả hai bên, không nên quá khắt khe đối đãi với nữ nhân đã hòa ly, khéo léo trích dẫn câu “Nhân vô thập toàn”, nói rõ dù là nam hay nữ đều có quyền tự do lựa chọn. Thêm chút ý riêng – lấy ví dụ về góa phụ thời Tần Hán, giải thích việc trở thành góa phụ là do gia phu không giữ được phúc khí.”

 

Ta lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, like choị Thái tỷ tỷ một cái.

 

Đến nước này rồi, ta còn sợ gì nữa?

 

Vị trí nữ quan~ Nô gia…đến, không phải, thần đến đây~~

 

Thái tỷ mang cơm đã mắng đuổi người kia đi. Ta tò mò hỏi: “ Thái tỷ trước đây từng đọc sách ạ?”

 

Thái tỷ cười đáp: “Biết vài chữ, ban đầu là để quản lý việc nhà, không ngờ… thôi, không nhắc nữa.”

 

Không sao, dùng được là tốt rồi, cũng cần người làm việc thực tế. Quyết định rồi, đồng nghiệp đầu tiên ta muốn tiến cử chính là tỷ. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nhanh như bay trở về nha môn tìm Thẩm Quỳnh Lâm. Nữ quan này, Hề Chỉ ta nhất định phải làm!

 

Có Thẩm Quỳnh Lâm giúp đỡ, mọi thủ tục được hoàn thành rất nhanh chóng, ta chính thức trở thành một nữ lại tại chức.

 

Sao không phải là quan?

 

Tạm thời ta chưa có công lao gì đáng kể, vẫn chưa đủ tiêu chuẩn. Nhưng rất nhanh thôi ta sẽ có!

 

Đợi đến mùa đông, khi quân man di phương nam xâm lược, ta nhất định phải kiếm cho mình một chút công lao.

 

Trước đó, ta vẫn nên gửi một bức thư cho Đông gia, người mà ta đã nhiều năm không liên lạc.

 

Chân thành hỏi thăm sức khỏe bà ấy, sau đó nói rằng những năm này ta ở nơi hẻo lánh, tin tức chậm trễ, rất nhiều chuyện không hay biết, gần đây mới nghe nói đến những thay đổi lớn như vậy.

 

Giản lược kể những việc ta đã làm trong những năm qua, những năng lực nào của ta đã được nâng cao.

 

Sau đó ca ngợi năng lực của Đông gia vài câu, bóng gió nịnh hót một chút, đặc biệt chúc mừng bà ấy thăng quan phát tài và… phu quân mất.

 

Cuối cùng bày tỏ những dự định của ta, hy vọng bà ấy bằng lòng nâng đỡ ta một chút, đồng thời nói rằng, đời này ta nguyện trung thành với bà.

 

Xin hãy cho con một cơ hội! Con thật sự rất muốn thành công!

 

Có người chống lưng, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.

 

Thẩm Quỳnh Lâm vừa hay nhìn thấy bức thư này, bèn tò mò hỏi một câu. Ta liền đưa ra lời giải thích đã chuẩn bị sẵn: “Đây là thư gửi cho một vị trưởng bối, trước đây ta đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của bà ấy, năm xưa khi chạy nạn cũng nhờ có bà ấy cưu mang, bây giờ cuộc sống đã ổn định rồi, ta cũng nên gửi thư hỏi thăm bà ấy một tiếng, chỉ là không biết thời gian đã trôi qua lâu như vậy, liệu bà ấy còn có thể nhận được thư này không?”

 

Cũng may, nỗi lo lắng của ta đã không trở thành sự thật, rất nhanh sau đó ta đã nhận được thư hồi âm.

 

Đông gia tỏ ra bất ngờ khi nhận được thư của ta, nhưng vẫn rất hoan nghênh.

 

Ta mừng rỡ khôn xiết, không uổng phí những năm tháng trước đây, ban ngày ta ở Quốc Tử Giám, ban đêm quản lý cửa hàng, thỉnh thoảng còn phải bầu bạn, giải khuây và mắng phu quân cùng bà ấy.

 

Thái tỷ tò mò hỏi: “Ai gửi thư đến mà khiến cô vui vẻ như vậy?”

 

Đúng rồi, ta mang theo Thái tỷ, trước tiên để tỷ ấy bên cạnh làm phó tá học cách xử lý công việc, đợi sau này tỷ ấy quen việc rồi thì ta sẽ đề bạt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com