Vân cô nương khuyên hòa ly, Vân cô nương thật tốt!
Thẩm ngốc cho ta mượn giấy, Thẩm… Thẩm đại nhân thật tốt!
Tướng quân hòa ly… Tướng quân thật tệ, chúc ngài sớm siêu sinh!
Ta đặt bút như có thần, vung bút như bay, chẳng mấy chốc, hai tờ đơn hòa ly đã được viết xong.
Tướng quân giận dữ giật lấy tờ đơn hòa ly, nghiến răng nói: “Ta xem ngươi rời khỏi ta rồi còn có thể đi đâu được nữa?!”
Giải quyết xong một chuyện phiền phức, ta cũng không ngại nở một nụ cười giả tạo với hắn: “Không cần tướng quân phải bận tâm.”
Chân trước ta vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa nha môn, chân sau đã bị tùy tùng của Thẩm Quỳnh Lâm gọi lại, rồi đưa ta trở về trước mặt hắn.
Ta: “???”
Do tướng quân có thân phận quá lớn, giờ đã đến giờ cơm trưa, nha môn cũng đã nghỉ trưa rồi.
Còn có việc gì nữa sao?
Lòng ta chợt thót lại, không thể nào…
“Ta thấy phu nhân có gương mặt rất quen, ta có một người bạn cũ, tên là Hề Bất Hưu…”
Ta âm thầm siết chặt tay, sao có thể như vậy?!
“…Xin hỏi phu nhân có phải là tỷ muội trong nhà của người bạn cũ này của ta không?”
Ta: “…”
Phù… Trái tim vừa treo lên, lại hạ xuống. Hú vía một phen, còn tiện thể giúp ta hợp thức hóa thân phận.
“Gia… huynh tên húy đúng là như vậy…”
Ta cúi đầu nhìn xuống đất. Thẩm Quỳnh Lâm siết chặt cán bút trong tay, người thân của hắn… cũng không còn muốn nhắc đến hắn nữa sao…
Cũng phải, người vốn nên che chở cho nàng cả bầu trời, lại trở thành căn nguyên của một đời phiêu bạt, người thân của hắn sao có thể không oán hận?
Chúng bạn lìa xa… chúng bạn lìa xa…
–-----
Thẩm Quỳnh Lâm chỉ cảm thấy một luồng uất khí nghẹn ứ trong lồng ngực, không lên không xuống, vô cùng khó chịu.
“Hắn… hắn không hề làm những chuyện đó, là bị người ta vu oan… vụ án đã được xét xử lại…”
Bây giờ, người xưa đã khuất, dường như hắn cũng chỉ có thể một lần minh oan cho người đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta biết, ca ca ta sẽ không làm những chuyện đó.”
Trong đầu ta như có một cơn bão tố đang gào thét. Hình như lúc đầu ta nói dối là trong nhà có một muội muội thì phải? Đúng là muội muội mà!
Đầu óc c.h.ế.t tiệt! Đầu óc c.h.ế.t tiệt! Mau nghĩ đi! Mau nghĩ đi chứ!
Biết thế lúc đó ta đã nói trên có tám tỷ tỷ, dưới có bảy muội muội rồi!!
Thôi bỏ đi, cứ nói là sinh đôi long phượng, không phân trước sau. Có việc gọi tỷ tỷ, không việc gì gọi muội muội, sau khi “hắn” chết, ta sẽ đổi lời, để “hắn” làm ca ca.
Ừm, cứ nói như vậy!
“Phu…” Thẩm Quỳnh Lâm mở lời, rồi lại cảm thấy không ổn, đổi giọng: “Hề nương tử sau này có dự định gì?”
Ta do dự không biết nên làm thế nào, đã mất đi thân phận phu nhân tướng quân, những chuyện ở đây ta cũng không thể can thiệp nữa.
Hơn nữa có Thẩm Ngọc Lang ngươi ở đây, ta cũng có thể yên tâm. Chi bằng tìm một nơi nào đó dễ chịu, có tiền bạc bên mình, đi đâu mà chẳng được?
À đúng rồi, muốn đi còn cần giấy thông hành nữa, thật là phiền phức.
Ta buông xuôi, buồn rầu nói: “Ta cũng không biết nên đi đâu nữa, phụ mẫu ta mất sớm, trước kia ta nương tựa vào huynh trưởng, chỉ biết đi theo huynh ấy thôi, huynh ấy mất đã nhiều năm rồi, ta vậy mà còn chưa đến thăm mộ lần nào, ta thật sự muốn trở về ở bên huynh ấy, chỉ là…”
Mau lên! Thẩm đại nhân! Mau nói ngươi sẽ cho ta giấy thông hành! Để ta còn về tế “huynh trưởng” của ta!
Ta liếc mắt trộm nhìn Thẩm Quỳnh Lâm, thầm mong đợi. Thẩm Quỳnh Lâm vẻ mặt buồn bã, nói: “Nếu Hề nương tử vẫn chưa quyết định được, hay là cứ ở lại nha môn giúp đỡ một thời gian đi, hiện tại nha môn đang thiếu người, ta thấy Hề nương tử cũng biết chữ, có thể ở lại làm một nữ quan trước…”
?!
Ta không phải đã nói rồi sao?! Ta muốn đi tế “huynh trưởng” của ta!!
Đồ ngốc Thẩm! Đúng là chỉ biết nghe người ta nói có nửa câu!
“Xin cho dân nữ suy nghĩ thêm đã.”
Ta cũng cần mặt mũi chứ! Tuy rằng bị người ta nói vài câu cũng chẳng mất đi hai lạng thịt, nhưng nghe vào tai ta, trong lòng ta lại thấy khó chịu.
Ơ?!
Đợi đã! Thằng ngốc Thẩm vừa nãy, hình như là đã nói đến, nữ… quan?
Nữ… quan?
“Ầm” một tiếng, dường như có thứ gì đó nổ tung trong đầu ta. Biên cương hẻo lánh, tin tức bưng bít, ta đã nhiều năm không còn được biết tin tức gì từ kinh đô.
Nhưng hai chữ này, dường như trong khoảnh khắc đã đánh thức tất cả ký ức những năm tháng ta ở kinh thành.
“Hề nương tử đã để mắt đến chàng trai nào rồi, mà lại đá cả tướng quân đi vậy?”