Tướng Quân Mang Về Một Nữ Tử

Chương 4



Lần đó hai người đã chia tay trong bất hòa, sau đó hắn gửi một bức thư, nói tình nghĩa sâu nặng, cảm thán con đường phía trước khác biệt, rồi lại viết một bức thư khác, cắt áo đoạn tuyệt nghĩa tình.

 

Hắn lúc ấy còn trẻ tuổi nóng nảy, không chịu hạ mình cầu hòa, giận dữ bỏ đi. Sau này, hắn không còn gặp lại người đó nữa. Cũng không được nhìn thấy mặt người đó lần cuối.

 

–-----

“Chỉ nguyện từ nay về sau, trời cao đất rộng, không bao giờ gặp lại. Chỉ mong về sau, một lần chia ly, đôi bên đều rộng lòng, mỗi người đều tìm được hạnh phúc riêng.”

 

Nhìn nữ nhân đang quỳ dưới sảnh, hắn dường như lại thấy bóng dáng của người kia, coi thường bản thân đến cực độ, nhưng lại vô cùng kiêu ngạo.

 

Hai loại tâm trạng mâu thuẫn như vậy, nhưng dường như lại tự giải thích được. Không phải là không xứng, mà là không hợp nhau.

 

Không hợp nhau, lại không muốn bản thân ấm ức, càng không muốn tình cảm tốt đẹp năm xưa cuối cùng chỉ còn lại sự chán ghét, muốn để lại cho cả mình và đối phương một chút không gian, để những kỷ niệm đẹp đẽ mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc tuyệt vời nhất.

 

Thật ngây thơ, mà cũng thật tàn nhẫn.

–----

Ta bị Thẩm Quỳnh Lâm nhìn đến trong lòng có chút bất an, cái… lời ta nói cũng rất hợp lý mà!

 

Bức trần tình này chắc là không có vấn đề gì… nhỉ…

 

–-----

Trong lòng Thẩm Quỳnh Lâm có một cảm xúc khó tả, hắn gần như chắc chắn người phụ nữ này chính là người nhà của bạn tốt, tính cách này thật đúng là… giống nhau đến kỳ lạ.

 

Trong lúc cảm thấy phiền phức, Thẩm Quỳnh Lâm lại có chút quen thuộc và hoài niệm bất ngờ.

 

Thôi vậy, cứ thử phân xử chuyện nhà người khác một lần xem sao. Hắn cũng muốn xem thử, trong hoàn cảnh tương tự, liệu có điều gì khác biệt xảy ra hay không.

 

Nếu vị phu nhân này thật sự có nỗi oan khuất, hắn cũng muốn giúp đỡ một tay, coi như là chăm sóc người thân của bạn cũ.

 

Thẩm Quỳnh Lâm đặt tập văn thư trong tay xuống, nói: “Chuyện này còn cần phải thương nghị với tướng quân, trong phủ có trưởng bối thân thích nào không, xin mời cùng đến đây.”

 

Này nhóc con! Ta biết ngay ngươi là người tốt bụng mà!

 

Mắt ta chợt sáng lên, chuyện này là ta suy nghĩ chưa thấu đáo, đến nơi rồi mới nhớ ra, dù là hưu thê, hòa ly hay tự xin bị hưu, đều cần sự đồng ý của nam nhân.

 

Nhưng đã đến đây rồi, cứ thử một lần xem sao, biết đâu lại thành công, tệ nhất thì cũng có thể tìm được tướng quân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thằng nhóc tốt bụng, ta biết ngay là ta không nhìn lầm người mà!

 

Tướng quân đến rồi, hắn giận dữ đùng đùng xông vào, còn dẫn theo cả Vân cô nương.

 

“Hề Chỉ, nàng thật là đồ không thể cứu vãn!”

 

Xin thứ lỗi cho tướng quân, hắn từ nhỏ đã không được học hành tử tế, chỉ nhớ được vài từ ngữ văn hoa mà hai năm trước ta hứng chí dạy cho hắn.

 

Ta đoán hắn muốn nói “vô lý gây rối”.

 

“Ta đã nói rồi, nàng vẫn sẽ là thê tử của ta, nàng hà tất phải làm ầm ĩ lên như vậy, cố tình làm ta mất mặt phải không?! Đồ nữ nhân ghen tuông, đồ nữ nhân ghen tuông!”

 

Tướng quân giận dữ mắng nhiếc vài câu. Vân cô nương đứng bên cạnh hắn tỏ ra có chút kinh ngạc, trong sự kinh ngạc ấy lại ẩn chứa vài phần mừng thầm.

 

Ta trợn mắt, lạnh lùng nói: “Ta quả thật là người hay ghen, cho nên đến đây tự nguyện xin bị hưu, ngươi đã giận dữ như vậy, thì cứ đồng ý đi.”

 

Tướng quân nhất thời nghẹn lời: “…Dù sao cũng là phu thê một ngày trăm ngày ân nghĩa, giữa chúng ta ít nhiều vẫn còn chút tình cảm…”

 

“Vậy thì cho thêm chút tiền bạc đi.” Ta lại trợn mắt.

 

Nói cho cùng, hắn chính là kẻ vừa muốn cái này lại muốn cái kia, tham lam vô độ. Vừa muốn có Vân cô nương hợp ý hơn, lại không nỡ dứt bỏ tình nghĩa nhiều năm với ta. Hắn nghĩ học theo cái thói đời, tam thê tứ thiếp, tác thành chuyện tốt, nên mới đến yêu cầu ta phải rộng lượng.

 

Nhưng thứ ta cần chưa bao giờ là tình yêu hắn ban phát hay cái vị trí chính thê danh hão kia.

 

Muốn yêu ư? Một gã tú tài nghèo rớt mồng tơi, một thư sinh thất bại, ai mà chẳng giỏi hơn hắn?

 

Giúp đỡ tiền bạc, thề non hẹn biển, nhiều tú tài rớt bảng như vậy, ta không tin không có kẻ nào mắc bẫy, bọn họ đảm bảo diễn cho ngươi xem cảnh tình sâu nghĩa nặng, còn làm cho ngươi vài bài thơ con cóc sến súa nữa đấy!

 

Muốn cái vị trí chính thê ư? Gả cho một người buôn thúng bán mẹt, một người thợ thủ công cũng chẳng sao, trong số những người đó ai mà chẳng một phu một thê, thế nào cũng sống yên ổn hơn là đến cái chốn biên cương, đầu treo trên lưng quần kia.

 

Tướng quân còn muốn nói gì đó, Vân cô nương đã kéo tay hắn lại, nhỏ giọng nói thầm vài câu. Tướng quân nhìn vẫn còn giận lắm, nhưng cuối cùng cũng đồng ý, bằng lòng cùng ta hòa ly.

 

Ta hăm hở hỏi mượn Thẩm Quỳnh Lâm giấy bút, viết thêm một tờ đơn hòa ly nữa. Ta lại được chia một nửa số bạc trong cuốn sổ sách giả kia rồi!!

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com