Tướng Quân Hôm Nay Thật Dịu Dàng!

Chương 8



Khi ấy ta chỉ đảo mắt một cái, nói nàng nên đi kiểm tra lại thính lực.

Ta không tin.

Nhưng khoảnh khắc hiện tại ta bắt đầu do dự.

 

Rối ren trong đầu, ta đi đến cửa sổ giả vờ ngắm cảnh.

Chưa kịp nhìn gì, người ta đã lảo đảo, suýt nữa ngã ra ngoài.

 

“Giang Yến Hành!”

Tề Lăng Hành theo bản năng sải bước tới, vẻ mặt hoảng hốt hoàn toàn không giả tạo.

 

Tay ta vịn được vào bậu cửa, ổn định thân thể.

Sau đó quay đầu nhìn hắn:

 

“Ngài biết rõ ta là ai, cũng biết cho dù ta có rơi xuống thật cũng chẳng sao.”

“Thế thì tại sao lại lo cho ta?”

 

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, lần đầu tiên không vòng vo:

“Tề Lăng Hành, ngài thích ta.”

 

Không phải câu hỏi.

Là khẳng định.

 

Tề Lăng Hành khựng lại.

Lần đầu tiên ta thấy được nét biểu cảm ấy trên mặt hắn — sửng sốt, hoảng loạn, vui mừng và một chút hạnh phúc khó lòng che giấu.

 

Một lúc sau, hắn nghiêng đầu hỏi lại:

“Yến Hành tướng quân, giờ bí mật của ta cũng bị nàng biết rồi. 

Nàng định làm gì ta đây?”

 

Ngữ điệu cười cợt, giống hệt cách ta từng chất vấn hắn.

 

Ta lại nghẹn.

Làm gì?

Ta có thể làm gì hắn được?

 

Dựa vào sủng ái mà làm càn ư?

Chỉ nghĩ đến từ đó thôi mà ta muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi.

Chỉ thầm cảm tạ ông trời — đúng lúc này có mây che khuất trăng sáng, để hắn không nhìn thấy gương mặt ta đỏ đến mức nào.

 

12.

Ta đứng trên lầu cao, lặng lẽ dõi theo Tề Lăng Hành bước ra khỏi Linh Lung Các, lẫn vào dòng người ngoài phố.

 

Phố đêm nhộn nhịp, đông vui.

Có người múa rối, có kẻ bán hoa đăng.

Cũng có không ít ăn mày tranh thủ lúc các quý nhân tụ tập mà chạy đến xin ăn.

Họ bị xua lại một góc, khép nép cúi đầu, miệng rót lời hay ý đẹp chỉ mong đổi lấy một miếng cơm.

 

Tề Lăng Hành tiện tay ném mấy đồng tiền xuống, động tác rất tự nhiên, như thể đã làm quen rồi.

 

Có người nhận ra hắn, kích động đến nỗi giậm chân tại chỗ:

“Đó… đó là… Nhiếp…”

 

Tề Lăng Hành khẽ gật đầu với y, rồi nhanh chóng rẽ hướng khác, lẫn vào đám đông.

 

Những năm qua, hắn làm được không ít chuyện lớn.

Xây cầu, diệt thổ phỉ, phụng chỉ nam tuần.

Dân chúng cảm tạ ân đức, nhắc đến hắn liền khen không dứt lời.

 

Nhưng ta thì không.

 

Ta không thể nào thích hắn được.

Bởi vì mỗi lần nhìn thấy hắn, ta lại nhớ đến bằng hữu cũ — Trình Cảnh Thiên — người đã c.h.ế.t dưới kiếm của hắn.

 

Gần đây Lục Châu đang ở trong phủ Tề Lăng Hành dưỡng thương.

Lúc ta đến thăm, thị vệ trong phủ thậm chí chẳng hề ngăn cản.

 

Quản gia đích thân dẫn ta vào, còn giải thích:

“Vương gia dặn rồi. 

Lục Châu cô nương là bằng hữu của Yến Hành tướng quân, tất nhiên sẽ đến thăm. 

Chúng ta phải tiếp đãi chu đáo.”

 

Ta khẽ gật đầu, trong lòng thoáng gợn sóng, nhưng không nói gì.

 

Khác với ta tưởng, Lục Châu hồi phục nhanh hơn nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc gặp nàng, nàng đang cầm đại chùy khoe khoang với đám tiểu nha hoàn:

 

“Nhìn xem! Ta nâng được nó rồi! Ha ha ha, ta giỏi quá đi mất!”

Nàng gồng cánh tay: 

“Thấy cơ bắp của ta chưa? 

Vừa đẹp vừa rắn chắc, muốn sờ thử không?”

 

Mấy tiểu nha hoàn bị nàng chọc cười khúc khích.

 

Lục Châu hưng phấn đến mức múa luôn đại chùy, kết quả không cẩn thận vặn tay, đau đến mức nhảy dựng lên:

“Á á á đau quá đau quá!”

 

Ta: “…”

 

Quản gia cười nói:

“Hồi trước, Yến Hành tướng quân có thể chịu đau nạo xương mà không kêu tiếng nào. 

Giờ trông thế này, có vẻ… sống động hơn xưa rồi.”

 

Không lạ gì vì sao Tề Lăng Hành lại nhanh chóng nhận ra nàng không phải ta.

 

Ta thật sự không dám nhìn tiếp nữa, cắn răng gọi một tiếng:

“Yến Hành tướng quân.”

 

Lục Châu sững lại, quay đầu nhìn ta.

Rồi nàng lao thẳng tới:

“Ngài tới rồi à!”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Ta tự động bỏ qua dáng chạy lóc chóc ấy:

“Chúng ta tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện một lát?”

 

“Được!”

 



Trong đình nhỏ phía sau, ta kiểm tra thương thế cho nàng.

 

Lần đó, ta cố tình để Tề Lăng Hành đ.â.m trúng, 

một là để tạo hỗn loạn nhằm dễ bề lấy thư, 

hai là muốn Lục Châu có lý do chính đáng ở lại trong phủ hắn — đề phòng kẻ thù quay lại mà ta không kịp ở bên bảo vệ.

 

Cho nên vết thương ấy không thể quá nhẹ.

Thế nhưng lúc ta quan sát thì phát hiện, nàng đã gần như khỏi hẳn.

 

Lục Châu hớn hở:

“Trong phủ có một đại phu giỏi lắm. 

Ông ấy đắp thuốc cho thiếp, còn sắc đủ loại thang, nhờ thế thiếp hồi phục rất nhanh.”

 

Ta gật đầu, vốn cũng chẳng để tâm.

 

Nhưng chợt thấy vẻ mặt nàng là lạ, ta khựng lại:

“Ngươi đỏ mặt cái gì?”

 

Lục Châu cứng người, vội quay đi:

“Không có, ngài đừng nói bậy.”

 

Ta dò xét:

“Sao? Đại phu đó trông bảnh lắm hả?”

 

“Cũng khá là bảnh, người thì dịu dàng ấm áp.”

Mặt nàng càng đỏ hơn.

 

Ta cảm thấy n.g.ự.c như nghẹn một cái:

“Còn nhớ không, ngươi mới vừa bảo ngươi thích Nhiếp chính vương đấy.”

 

“Đó là trước kia mà.”

Lục Châu đáp vô cùng đàng hoàng:

“Từ khi biết hắn thích ngài, thiếp chẳng còn cảm tình gì nữa.”

“Yến Hành, thiếp xem ngài là bằng hữu, tất nhiên sẽ không thể giành người của ngài.”

 

Ta có phần xấu hổ:

“Nói bậy gì vậy. Giữa ta và hắn không có quan hệ gì cả.”

 

“Thật à?”

Lục Châu hơi nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ:

“Nhưng thiếp thấy… hình như ngài đối với hắn cũng có chút gì đó rất khác.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com