Tướng Quân Hôm Nay Thật Dịu Dàng!

Chương 9



13.

Lục Châu cứ lảm nhảm linh tinh, ta chẳng buồn để ý nữa, chỉ giục nàng nhanh chóng thu dọn hành lý quay về phủ.

 

Ta ngồi đợi nàng ở tiền sảnh, quản gia pha cho ta một tách trà, đang trò chuyện thì — bụp — một bóng người lăn từ trên tường viện vào trong.

Toàn thân kẻ ấy đầy máu, nhưng nhìn trang phục vẫn nhận ra được: là cận vệ của Tề Lăng Hành.

 

Quản gia hốt hoảng chạy lại, người kia liền túm chặt lấy cổ tay ông:

“Ngoại thành, mười dặm… Nam Ngọc Sơn… Vương gia gặp phục kích… mau cứu…”

 

Dứt câu, đầu hắn nghiêng đi, ngất lịm.

 

Quản gia luống cuống nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, lập tức quay đầu quát lớn:

“Người đâu, mau đến điện Tiền Ty điều binh!”

 

Ta trầm giọng:

“Điện Tiền Ty ở tận phía Đông thành, mà điều động binh lực cần qua trình tự phê duyệt. 

Tình hình bây giờ, chậm trễ là không kịp nữa rồi.”

 

Tay quản gia run lên:

“Vậy… giờ phải làm sao?”

 

“Có một đội quân đóng gần Nam Ngọc Sơn nhất”

“Là quân phòng vệ ngoại thành — cũng là đơn vị dưới quyền Yến Hành tướng quân.”

 

Ông lập tức quay lưng chạy về hậu viện. Vừa đi vừa gọi:

“Yến Hành tướng quân”

 

Lúc này, Lục Châu vừa xách hành lý đi ra.

Quản gia lập tức thuật lại vắn tắt mọi chuyện:

“Xin tướng quân khẩn trương đi cứu viện.”

 

Lục Châu theo phản xạ liếc nhìn ta.

Nàng rõ ràng đang do dự.

 

Ta hiểu rất rõ nàng đang lo lắng điều gì.

Dù có sức khỏe, nhưng nàng không biết binh pháp, chẳng giỏi điều binh, để nàng lĩnh quân đi cứu người là điều không thể.

 

“Quản gia, đao của ta để quên ở hậu viện. 

Phiền ông lấy giúp.”

 

“Dạ!” Quản gia không chút nghi ngờ, lập tức xoay người chạy đi.

 

Lục Châu nhìn ta, thấp giọng:

“Yến Hành, ngài định đi thật sao?”

 

Ta chỉ ngập ngừng chưa đến nửa nhịp tim, liền gật đầu:

“Đi.”

 

Chẳng vì điều gì khác.

 

Tề Lăng Hành rất quan trọng với Nam Vệ.

Nam Vệ cần hắn.

Dân chúng cũng cần hắn.

Hắn không thể chết.

 

“Được, ta hiểu rồi.”

Lục Châu gật đầu, sau đó nghiêng người nhặt lên một tảng đá từ nền đất bên cạnh.

 

“Ngươi làm gì đó?”

 

Lời chưa dứt, nàng đã cầm đá đập thẳng vào đầu ta.

 



 

“Tướng quân! Đao của ngài đây!”

Quản gia vừa quay lại, thấy ta đang đỡ lấy cây đao từ tay ông, thì bỗng trông thấy Lục Châu nằm dưới đất, bất tỉnh.

 

Ông trợn mắt: “Chuyện này là…”

 

“Nàng vừa nãy không cẩn thận trượt chân té ngã. 

Phiền ông chăm sóc cẩn thận.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dứt lời, ta sải bước rời khỏi phủ, phi thân lên ngựa:

“Ta đi cứu vương gia của các ngươi.”

 

14.

Tề Lăng Hành cảm thấy mình có lẽ sẽ bỏ mạng ở Nam Ngọc Sơn.

 

Đám thích khách nối nhau kéo đến, không có dấu hiệu dừng lại.

Cận vệ của hắn, số còn sống chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Cánh tay phải của hắn bị một mũi tên xuyên thủng, m.á.u tươi chảy ròng ròng dọc theo ngón tay, làm chuôi kiếm trơn tuột, khó mà nắm chắc.

 

Thích khách thấy thời cơ tuyệt hảo, liếc nhau một cái rồi đồng loạt xông lên.

 

“Keng—!”

 

Một thanh trường kiếm hất văng ba lưỡi đao cong, phía sau truyền đến tiếng quát quen thuộc, dứt khoát mà lạnh lẽo:

“Tề Lăng Hành! Cúi đầu!”

 

Hắn theo bản năng rạp người xuống, một mũi thương bạc lướt qua ngay trên đỉnh đầu, xoẹt một đường gọn gàng qua cổ họng kẻ địch.

 

Nữ tướng mặc giáp đen tua đỏ cưỡi ngựa dưới ánh trăng mà đến, mũi thương quét qua mặt đất tóe lửa, nơi nào đi qua, m.á.u văng tung tóe, đỏ tươi như mai nở trên tuyết.

 

“Quân phòng vệ nghe lệnh!”

Giang Yến Hành xoay thương, cắt ngang cổ kẻ đánh lén, giọng lạnh như băng:

“Phía Đông lập trận khiên! 

Phía Tây — cung thủ sẵn sàng!”

 

“Tuân lệnh!”

 

Tề Lăng Hành chống kiếm, nửa quỳ dưới đất, ánh mắt khóa chặt thân ảnh kia giữa ánh lửa lập lòe.

Dải lụa đỏ buộc tóc nàng chẳng biết rơi mất từ bao giờ, mái tóc đen dài xõa tung như thác chảy, trong khoảnh khắc ấy, thật chẳng khác nào nữ La Sát trong truyền thuyết.

Năm đó lần đầu gặp nàng trên thao trường, nàng cũng liều mạng như thế, không tiếc thân mình lao vào giá binh khí chỉ để giành bằng được cây thương hổ đầu nặng nhất.

 

“Ngây người làm gì!”

 

Giang Yến Hành bất ngờ kéo hắn lăn một vòng ra sau tảng đá, ba mũi tên liên tiếp cắm phập vào chỗ họ vừa đứng.

Nàng giật áo choàng, ép chặt lên vết thương nơi vai hắn đang tuôn máu:

“Phía Tây thành có một ngôi miếu đổ, cầm cự được đến lúc viện binh tới không?”

 

“Được.”

 

Tề Lăng Hành nhìn gương mặt lấm tấm m.á.u của nàng, bỗng bật cười:

“Trung thu năm ấy đấu b.ắ.n tên, nàng thua ta nửa vò Lê Hoa Bạch.”

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Giờ còn lôi chuyện đó ra làm gì!”

Giang Yến Hành bị hắn cười đến rợn người, định đưa tay lên sờ trán hắn xem có phải phát sốt không, lại bị bàn tay lạnh toát của hắn đặt lên mu bàn tay mình.

 

“Lúc ấy nàng nói — sớm muộn gì cũng sẽ thắng lại.”

Hắn ho khan, phun ra một ngụm m.á.u loãng, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực:

“Giang Yến Hành, vò rượu nàng nợ ta… vẫn chưa trả đâu.”

 

15.

Cỗ xe ngựa lao nhanh trên quan đạo, ánh trăng ngoài rèm lọt vào từng mảnh vụn, rải xuống nền đường như phủ một lớp bạc vụn.

 

Ta vô số lần không kìm được, lại vươn tay bắt mạch Tề Lăng Hành.

Chỉ khi chạm được nhịp đập yếu ớt dưới đầu ngón tay, lòng ta mới hơi dịu đi một chút.

Nhưng sắc mặt hắn vẫn tệ đến mức khiến người nhìn cũng phải sợ hãi.

 

Một lão binh già theo hầu bên cạnh nhắc nhở:

“Thưa tướng quân, ngài phải trò chuyện với vương gia. 

Không thể để ngài ấy ngủ.”

“Nếu ngài ấy mà ngủ trong tình trạng này… chỉ e không thể tỉnh lại.”

 

Tâm ta chấn động, dâng lên nỗi lo sợ vô hình.

Ta vội nhét một lát sâm già vào miệng hắn, cúi người thấp giọng gọi:

“Tề Lăng Hành, ta hỏi ngươi một chuyện.”

 

“...Chuyện gì?”

 

“Ngươi…” Ta cắn răng, cuối cùng vẫn thốt ra:

“Ngươi vì sao lại thích ta?”

“Nói thật đấy. Không thì ta ném ngươi xuống xe cho sói rừng ăn.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com