“Còn có vài người thể chất tốt, chủ tử sẽ đưa đi học võ.”
Ta sững người:
“Học võ?”
“Ừ.” Đôi mắt Thanh Lan sáng rực.
“Chủ tử nói, nước Nam Vệ chúng ta từng có một nữ tướng quân rất xuất sắc, có thể ra chiến trường như nam nhi, bảo vệ giang sơn.”
“Ngài nói… nữ tử chúng ta cũng có thể học võ.”
“Nghe nói có người học xong được làm hộ vệ cho thiên kim tiểu thư, có người còn được chọn vào cung, trở thành cung nữ cận thân của công chúa.”
Còn các nàng — chỉ cần trở thành tai mắt của Tề Lăng Hành, giúp hắn nắm bắt động tĩnh trong kinh thành, là có thể đổi lấy cuộc sống mà trước nay nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Với thân phận như các nàng, đây đúng là một cuộc giao dịch quá hời.
“Thật ra… tỷ vẫn luôn tò mò về vị nữ tướng quân kia.” - Thanh Lan ngẩng mặt cười rạng rỡ.
“Tỷ chưa từng gặp ngài ấy.
Lục Châu muội gặp rồi mà, kể cho tỷ nghe đi?”
Ta thoáng khựng lại.
Ngẩn ngơ đáp:
“Nàng cũng không hẳn tốt như chủ tử của tỷ nói đâu.”
“Sao lại không.” - Thanh Lan cười, như thể điều đó là chân lý:
“Chủ tử nói nàng tốt, thì nhất định là tốt.”
Nàng luyên thuyên thêm rất nhiều.
Ta không đáp nữa, chỉ nghiêng đầu lặng lẽ nghe.
Cuối cùng, nàng nắm tay ta:
“Lục Châu muội, sau này muội cũng là một trong số bọn tỷ rồi.”
Ta khẽ hỏi lại:
“Không sợ muội từ chối sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt Thanh Lan nhìn thẳng ta, giọng chắc nịch:
“Không sợ. Muội nhất định sẽ đồng ý.”
Phải.
Nếu là Lục Châu… nàng chắc chắn sẽ gật đầu.
Bởi vì cuộc sống tốt đẹp như thế, không ai dễ gì mà buông bỏ được.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Sau khi Thanh Lan rời đi, ta ngồi trong phòng từ lúc trời còn sáng cho đến khi màn đêm buông xuống.
Tâm trí rối bời.
Ta nhận ra… Tề Lăng Hành dường như không giống như ta vẫn tưởng.
Hắn hình như còn phức tạp hơn ta nghĩ nhiều.
Dần dần, hình ảnh hắn hiện lên trong đầu ta — dáng đứng cạnh cửa sổ đêm qua, môi khẽ cong khi gọi ta: “Giang Yến Hành.”
Ta giật mình, vội lắc đầu, không muốn nghĩ nữa.
Đứng dậy bước ra ngoài, định nhân lúc đêm xuống quay về phủ xem Lục Châu thế nào.
Chỉ là ta sơ ý rồi.
Đêm khuya tuy nơi nơi vắng vẻ, nhưng ở Linh Lung Các lại là lúc náo nhiệt nhất.
Ta vừa xuống lầu đã đụng trúng một tên say xỉn.
Lúc đi ngang, hắn đột ngột tóm lấy cổ tay ta:
“Lục… Lục Châu! Cuối cùng cũng chờ được nàng rồi.”
“Hôm nào ta cũng đến tìm nàng, chẳng thấy bóng đâu.
Hôm nay… nàng nhất định phải bồi ta vui một đêm!”
Ta chau mày, hất tay hắn ra.
Cố nặn ra nụ cười:
“Công tử nhận nhầm người rồi.
Thiếp không phải Lục Châu.”
“Không phải Lục Châu… vậy ngươi là ai?”
“Thiếp là… Tử Châu.”
Một tiếng cười bật lên từ tầng trên.
Ta ngẩng đầu nhìn, ánh mắt chạm ngay vào Tề Lăng Hành đang đứng tựa lan can, vẻ mặt đầy thích thú quan sát.
Ta lạnh lùng chỉ tay về phía hắn:
“Đó là ân khách của thiếp. Đêm nay thiếp phải bồi hắn.
Công tử đây, thứ lỗi thiếp không thể theo.”
“Tên đó?” Gã say xì mũi khinh thường.
“Hắn là chó mèo phương nào mà dám giành người với bản công tử…”
Nhưng vừa ngoảnh đầu nhìn rõ Tề Lăng Hành, sắc mặt hắn tái mét.
Không nói một lời, quay người bỏ chạy.
Ta bước lên lầu, còn chưa kịp nói gì, Tề Lăng Hành đã vươn tay ôm eo ta kéo sát vào người.
Khoảng cách gần đến mức ta có thể cảm nhận được hơi thở hắn phả bên tai.
Ta trừng mắt, cả gò má nóng bừng.
Vừa định ra tay đẩy ra, thì hắn nghiêng người ghé sát tai:
“Người kia vẫn còn nhìn đấy, Tử Châu cô nương không diễn tiếp sao?”
Ta đành rút lại chưởng, trừng mắt nhìn hắn.
Hắn lại nhếch môi cười, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Tay vẫn khoác hờ eo ta, tiện đẩy một cánh cửa phòng rồi bước vào.
Cửa vừa đóng, hắn lập tức buông tay.
Ta lùi mấy bước, cảnh giác nhìn hắn:
“Ngài rốt cuộc muốn gì?”
Tề Lăng Hành không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ta.
Ánh mắt ấy… trên đời có mấy ai chịu nổi khi hắn cứ nhìn chăm chăm như vậy?
Ta thì không chịu nổi thật.
Thế nên dứt khoát lên tiếng:
“Ngài đã biết ta là Giang Yến Hành rồi đúng không?
Vậy rốt cuộc muốn gì, nói thẳng đi.”
Hắn cúi đầu nhìn bóng ta kéo dài dưới ánh trăng.
“Trong mắt ngươi, mỗi lần ta tiếp cận ngươi đều là có mục đích sao?”
Nếu không thì là gì?
Ta ngẩn người.
Nhưng không hiểu sao, từ câu hỏi bình thản kia, ta lại nghe ra một chút cô đơn.
Cảm giác ấy quá xa lạ, khiến ta nhất thời không biết nên đáp thế nào.
Trong đầu lại hiện lên chuyện cũ — hôm ấy, Lục Châu từng hào hứng chạy tới tìm ta:
“Yến Hành, Yến Hành!
Thiếp nhớ ra rồi!”
Ta hỏi nàng nhớ cái gì.
Nàng bảo:
“Hôm đó, Nhiếp chính vương từng nói với thiếp… hắn thích ngài.”