Tướng Quân Hôm Nay Thật Dịu Dàng!
8.
Buổi dạ yến hôm ấy, ta cũng nằm trong danh sách khách mời.
Khách không nhiều, Tề Lăng Hành ngồi ngay chính vị.
Hắn vận thường phục đen, tóc búi cao, cả người toát lên khí chất anh tuấn nghiêm nghị đến khó bề rời mắt.
Giữa tiệc, Lục Châu vì quá hồi hộp nên đánh đàn lạc đi vài nốt.
Nàng cúi đầu nhận lỗi, xin lui xuống.
Trước khi rời đi, còn khẽ liếc nhìn ta, ánh mắt không giấu được lo lắng.
Ta cạn chén rượu trong tay, chậm rãi đứng dậy, mỉm cười hướng về phía Tề Lăng Hành:
“Nghe nói vương gia kiếm thuật cao siêu, hôm nay nhân rượu nhập hứng, hạ quan to gan xin được lĩnh giáo một phen.”
Cả đại sảnh thoáng chốc yên ắng, kế đó là một trận xôn xao.
“Không biết chúng ta có vinh hạnh được chứng kiến màn so kiếm giữa hai vị hay không đây?”
Tề Lăng Hành khẽ xoay chén rượu, ngẩng mắt nhìn ta, đáy mắt mờ tối, không rõ là suy tư hay đề phòng.
Chỉ một thoáng, hắn cong môi đáp:
“Được.”
Chúng ta rời tiệc đến một khoảng sân trống.
Hắn cầm kiếm đứng thẳng, còn ta vốn quen dùng đao.
Từ tay thị vệ nhận lấy trường đao, ta là người ra chiêu trước.
Vì chỉ là giao đấu hữu nghị, nên không ai thực sự xuống tay.
Chiêu tới chiêu lui, lại khiến ta thấy hăng máu, chiến ý nổi lên.
Chỉ là — mục đích ta đến hôm nay, đâu phải để tỉ thí.
Lúc thấy hắn vung kiếm lao đến, ta vốn có thể né.
Nhưng đúng ngay lúc then chốt ấy, thân hình ta lại khựng lại một nhịp.
Phập —
Kiếm xuyên thẳng vào vai ta.
Ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt Tề Lăng Hành đầy vẻ khiếp hãi.
“Giang Yến Hành!”
Đám khách xung quanh đồng loạt thất thanh, cả sân ồn ào rối loạn.
Ta loạng choạng lùi về sau, Tề Lăng Hành vội vươn tay đỡ lấy ta.
Lần đầu tiên, ta nhìn thấy trên gương mặt hắn — rõ ràng là lo lắng thật sự.
Không phải bảo Nhiếp chính vương tâm cơ thâm trầm, vui buồn không lộ ra ngoài sao?
Thế kia là gì?
Không biết còn tưởng giữa chúng ta tình sâu nghĩa nặng.
Ngay lúc đó, cảm giác chóng mặt quen thuộc ập đến.
Trong khoảnh khắc ngã vào lòng Tề Lăng Hành, ta mất đi tri giác.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
…
Nhưng chỉ một nhịp sau, ta đã mở mắt lần nữa — trong thân xác của Lục Châu.
Lúc này, toàn bộ sự chú ý trong vương phủ đều đổ dồn về Giang Yến Hành — người vừa tỉ thí kiếm thuật với Tề Lăng Hành rồi bị thương ngoài ý muốn.
Còn nàng, một kỹ nữ nhỏ bé chỉ đánh đàn góp vui — chẳng ai để tâm tới.
Ta nắm lấy cơ hội, lặng lẽ xuyên qua mấy dãy hành lang.
Rồi tung người lên mái nhà.
Tìm được phương hướng, ta men theo rìa mái, nhanh chóng xác định vị trí thư phòng của Tề Lăng Hành…
9.
Bức thư đó thật ra cũng chẳng khó tìm.
Xem ra, nó vốn không phải vật gì quá quan trọng.
Chỉ là — người đứng sau Linh Lung Các cần nó.
Ta cầm thư, men theo lối cửa sau mà rời khỏi phủ vương.
Trên đường quay về, ta bỗng khựng lại một nhịp.
Đưa tay vào n.g.ự.c áo, sờ nhẹ lên lớp giấy mỏng, do dự chốc lát… ta rút nó ra.
Vạn nhất đây là mật thư liên quan đến cơ mật triều đình, sao có thể dễ dàng giao cho kẻ khác?
Nhưng ngay khi mở thư ra xem — ta c.h.ế.t lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
Ta cầm thư quay về Linh Lung Các, giao tận tay cho Kim nương nương.
Bà ta nhìn ta cười đầy mãn nguyện:
“Lục Châu à, quả nhiên ta không nhìn lầm người.
Ngươi xem, ngươi thật sự đã làm được.”
Bà ta không thèm liếc nhìn thư lấy một cái, cứ thế nhét nó vào tay áo.
Như thể đó chỉ là vật vô giá trị.
Bà nhẹ nhàng vỗ vỗ tay ta, giọng ôn tồn:
“Về nghỉ trước đi.
Nửa đêm nay, chủ nhân sẽ đích thân gặp ngươi.”
Ta khẽ ngẩn người, rồi cụp mắt đáp vâng.
Chủ nhân thực sự đứng sau Linh Lung Các… rốt cuộc là ai?
Chuyện này, ta đã tò mò từ rất lâu rồi.
Đồng ý giúp Lục Châu trộm thư, một phần là vì nàng, một phần khác muốn nhân cơ hội nhìn thấy mặt mũi của vị chủ nhân bí ẩn này.
Giờ thì, cơ hội tự đưa tới cửa.
Nếu thật sự là gian tế nước khác cài vào Nam Vệ, ta phải trừ khử cho bằng được.
Về đến phòng, ta ngồi xuống bên bàn, nhắm mắt dưỡng thần.
Cứ thế im lặng chờ đợi, đến khi ngoài cửa sổ vang lên tiếng quạ kêu.
Ta mở mắt, nhét d.a.o găm vào thắt lưng, đứng dậy, đẩy cửa bước ra.
10.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đang đứng trước mặt — ta đã hiểu tất cả.
Hiểu vì sao ta có thể dễ dàng lấy được phong thư từ phủ Tề Lăng Hành.
Hiểu vì sao trong thư chỉ là một tờ giấy trắng.
Hiểu vì sao không ai dám động đến Linh Lung Các.
Bởi vì… kẻ đứng sau Linh Lung Các, chính là Nhiếp chính vương — Tề Lăng Hành.
Hắn quay lưng về phía ta, đứng lặng bên khung cửa sổ.
Chỉ khẽ giơ tay, Kim nương nương đã khom lưng lui ra ngoài, không dám nói một lời.
Trăng sáng treo cao, trong phòng không thắp đèn, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo rọi qua khung cửa, chiếu sáng nửa căn phòng.
Tề Lăng Hành hơi nghiêng đầu nhìn sang, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, không thể thấy rõ nét mặt.
Nhưng giọng nói thì ôn hòa lạ thường:
“Lá thư đó, ngươi lấy bằng cách nào?”
Ta thu lại tâm tư, định lên tiếng.
Lại nghe hắn tiếp lời:
“Thị vệ trong phủ bản vương tuy không bằng cấm quân hoàng cung, nhưng cũng được huấn luyện nghiêm ngặt.
Người thường muốn ra vào dễ dàng mà không bị phát hiện — không phải chuyện đơn giản.”
“Hơn nữa, nhìn ánh mắt ngươi, chắc chắn ngươi đã đọc nội dung trong thư rồi.”
“Một kỹ nữ nơi thanh lâu, bản vương không tin lại có lá gan lớn đến thế.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn:
“Nếu vương gia không tin, nô gia cũng đành chịu.”
“Nô gia cũng chẳng ngờ đường đường là Nhiếp chính vương lại có thời gian đùa giỡn với một kỹ nữ như ta.
Nhưng sự thật là thế.”
Tề Lăng Hành khẽ bật cười, tiếng cười trầm thấp vang lên giữa đêm tĩnh, lại có chút dịu dàng kỳ lạ.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, tiếng cười ngừng lại.
Hắn bất ngờ cầm chén rượu trên bàn ném thẳng về phía ta.
Ta theo phản xạ nghiêng đầu né tránh, lập tức nhắm mắt lại, trong lòng thầm kêu hỏng rồi.
Khóe môi Tề Lăng Hành nhếch lên, lộ ra nét đắc ý:
“Lộ rồi.”
“Ngươi không phải là Lục Châu.
Ngươi là ai?”
Tay ta đã đặt lên chuôi d.a.o giấu nơi hông, đang suy nghĩ xem có nên đánh một trận rồi rút lui không, thì hắn lại cất giọng.
“Ta đoán, ngươi là Giang Yến Hành.”
Ta sững người, kinh ngạc ngẩng đầu.
Không phải chứ? Ngươi cũng quá giỏi đoán rồi đấy?!
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com