Tướng Quân Hôm Nay Thật Dịu Dàng!

Chương 5



Lục Châu nằm dưỡng thương hơn nửa tháng, vết thương đã khá lên nhiều.

Không chần chừ thêm, ta lập tức đưa nàng đến chùa Phổ Đà, tìm vị cao tăng tên là Minh Tuệ.

 

Từ sáng sớm đợi đến tận khi trời tối, cuối cùng cũng được diện kiến đại sư.

 

Chỉ liếc nhìn hai người chúng ta, ông đã chắp tay niệm một tiếng:

“A Di Đà Phật.”

 

Ông nhìn về phía Lục Châu:

“Lục Châu cô nương, từng có lần cầu khấn thần linh điều gì chăng?”

 

Lục Châu sững người:

“Con ư?”

 

“Phải.”

Tuy khuôn mặt Minh Tuệ đầy nếp nhăn, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng, như thể có thể nhìn thấu lòng người.

“Có thể là mới đây, cũng có thể là từ rất lâu trước đó.”

 

Ông nói rằng tình cảnh hiện tại của ta và Lục Châu là quả báo do nghiệp duyên trong quá khứ. 

Nhân đã gieo, nay gặp lúc thì kết quả liền đến.

 

Lục Châu cúi đầu, trầm ngâm hồi tưởng, vẻ mặt dần trở nên căng thẳng.

 

Ta nhẹ nhàng vỗ tay nàng:

“Không sao, cứ từ từ mà nhớ lại.”

 

Gió đêm lùa vào, ngọn nến trên bàn chập chờn lay động.

Tay Lục Châu đang siết chặt đột ngột buông lỏng.

Nàng sững sờ nhìn về phía trước, thì thào:

 

“Con nhớ ra rồi…”

 

7.

La Lục Châu vốn không phải người kinh thành, từ nhỏ lớn lên ở huyện Hoài An.

Năm nàng bảy tuổi, Hoài An gặp đại hồng thủy, người c.h.ế.t như ngả rạ, khóc than khắp chốn.

 

Nước vừa rút, nạn dịch lại ập đến.

Phụ thân nàng vì bệnh mà mất, triều đình mãi chẳng thấy người đến cứu trợ.

Bất đắc dĩ, mẫu thân dắt nàng và đệ đệ lên đường hướng về kinh thành, cầu một con đường sống.

Thế nhưng chưa kịp vào được trong thành, mẹ và đệ nàng đã lần lượt phát bệnh, yếu dần từng ngày.

 

Trong lúc hấp hối, mẫu thân ôm đệ đệ đã gần như ngừng thở, giọng khẽ như gió thoảng:

“Lục Châu à… mẹ muốn ăn bánh bao…”

 

La Lục Châu vừa khóc vừa đi cầu xin người qua đường.

Chỉ xin một miếng ăn thôi — mẹ nàng có thể cầm cự được.

 

Tóc tai rối bù, thân thể nhếch nhác, nàng quỳ bên đường dập đầu liên tục, m.á.u chảy đầy trán, thế mà chẳng ai buồn dừng lại.

 

Năm đó, thiên tai triền miên, ruộng đồng mất mùa, một hạt gạo đáng giá như vàng.

Người tị nạn như các nàng chen chúc trước cổng thành, nhiều đến mức chẳng ai còn thấy thương xót.

 

La Lục Châu gục bên lề đường, vừa khóc vừa tuyệt vọng, lại vẫn còn nuôi một tia hy vọng mong manh— hy vọng gặp được một người tốt bụng, cứu nàng và mẫu thân.

 

Nàng lặng lẽ cầu nguyện.

Nếu được cứu, nàng nguyện dùng cả mạng sống để báo ân.

 

Lộc cộc…

Một cái túi vải lăn đến trước chân nàng.

 

La Lục Châu đôi mắt nhòe lệ nhìn lên, chỉ kịp thấy bóng lưng một thiếu niên gầy gò đang cưỡi ngựa rời đi...

 

Túi lương thực đó đã cứu được mẹ nàng.

Nhưng đệ đệ thì không qua khỏi.

 

Mẹ nàng vì thương con mà sinh bệnh, ngày ngày đau buồn, chẳng bao lâu sau cũng rời theo.

Chỉ còn lại một mình La Lục Châu.

 

Không người thân, không nơi nương tựa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng tuy có nhan sắc, nhưng không có đường đi.

Một vị quý nhân nhìn trúng đôi tay khéo léo của nàng, khuyên nàng học đàn.

Và thế là, mơ hồ bước chân vào chốn thanh lâu, trở thành hoa khôi La Lục Châu của Linh Lung Các.

 

Kể đến cuối, mắt nàng long lanh nước.

Nàng khẽ lau khoé mắt, nở một nụ cười, xoay người nhìn ta:

“Cho nên… Yến Hành tướng quân chính là thiếu niên năm đó ném cho thiếp túi lương thực kia, đúng không?”

 

“Ta…”

Ta lắc đầu:

“Ta không nhớ.”

 

Bao nhiêu năm qua, ta từng giúp nhiều người, từng ném biết bao bạc và lương thực, thực sự không thể nhớ hết.

 

“Nhất định là Ngài.” Lục Châu lại rất chắc chắn.

 

Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ nói:

“Cho nên, khi Ngài bị thương lúc phục kích địch nhân, giữa ranh giới sống chết, nhân quả hiển hiện, linh hồn chúng ta mới hoán đổi, để thiếp chịu thay nỗi đau cho Ngài.”

“Lần trước gặp thích khách, Ngài trọng thương, vì thế chúng ta mới đổi về lại.”

 

“Yến Hành tướng quân, thiếp… hình như đã trở thành mạng thứ hai của Ngài rồi.”

 

Ta cau mày, buột miệng:

“Nhưng thế… với ngươi không công bằng.”

 

“Là công bằng.” Lục Châu chớp mắt, ánh nến lay động phản chiếu trong mắt nàng như sao rơi:

“Năm đó thiếp từng hứa với Phật, nếu được cứu, nguyện dùng cả tính mạng để báo ân. 

Thiếp cam tâm tình nguyện.”

 

“Có thể giúp được Ngài, thật sự… thiếp rất vui.”

 

Minh Tuệ đại sư nói, mối nhân quả này chẳng rõ khi nào kết thúc.

Có thể là đến khi món ân tình ấy được trả xong, cũng có thể là… suốt đời này.

 

Trên đường xuống núi, ta rất trầm lặng, trái lại Lục Châu lại có vẻ vui vẻ.

 

“Đừng nghĩ nhiều nữa, Yến Hành tướng quân. 

Thiếp thấy thế này cũng tốt mà. La Lục Châu cuối cùng cũng không còn là người vô dụng nữa, ha ha ha…”

 

Tấm lòng chân thật ấy khiến lòng ta dịu lại đôi phần.

 

Ta đuổi theo nàng:

“Đi chậm thôi, thương thế của ngươi còn chưa lành.”

 



📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Vài ngày sau khi về lại kinh thành, một đêm nọ, Lục Châu vội vã đến tìm ta.

“Yến Hành tướng quân, hôm nay Kim nương nương gọi thiếp vào phòng, nói cho thiếp một chuyện.”

 

Sắc mặt nàng nghiêm trọng, có vẻ là việc lớn.

 

“Hai ngày nữa, phủ Nhiếp chính mở tiệc, mời thiếp đến đàn góp vui. 

Kim nương nương bảo thiếp nhân lúc ấy, lẻn vào thư phòng của Nhiếp chính vương tìm một phong thư.”

“Nói rằng chỉ cần chuyện thành công, sẽ trả lại khế ước bán thân cho thiếp.”

 

Ta khẽ nhíu mày:

“Sợ rằng đây là lệnh của chủ nhân sau lưng Linh Lung Các.”

 

Suy nghĩ trong chốc lát, ta quả quyết:

“Tề Lăng Hành vốn đa nghi cẩn trọng, để ngươi đi quá nguy hiểm. 

Việc này… để ta làm thay ngươi.”

 

Lục Châu còn chần chừ:

“Nhưng…”

 

“Lục Châu.”

“Ngươi vì ta mà làm quá nhiều chuyện. 

Giờ ta giúp ngươi một lần — là điều ta nên làm.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com