“Vì hắn mà ngươi cho cô leo cây cả đêm qua, giờ còn định bỏ rơi cô tiếp sao?”
“Hoàng thượng tứ hôn, người không muốn, thần nữ cũng chẳng mong. Vậy thì chia tay trong êm đẹp.”
“Ai nói ta không muốn!?”
“Chính người vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt với ta. Dù thần nữ xuất thân thấp kém, cũng tuyệt đối không đem lòng nhiệt dâng cho kẻ luôn lạnh như băng!”
Tiêu Thừa Dực bực bội:
“Ngươi làm sao biết cô không thích ngươi? Không thể thử một lần mềm lòng với cô sao?”
Ta hỏi ngược lại:
“Tại sao lại là thần nữ mềm lòng? Dù điện hạ có thích thần nữ, cũng là bắt thần nữ theo đuổi người, bởi người luôn thấy mình cao hơn thần nữ một bậc.”
“Người là thái tử, thần nữ chỉ là một dân nữ; người là đích tử, thần nữ là thứ nữ. Từ đầu đến cuối, điện hạ chưa từng xem thần nữ là người ngang hàng.”
“Nếu trước khi thành thân thần nữ đã phải nhún nhường, thì sau khi thành thân, chẳng phải càng phải lùi trăm bước, ngàn bước sao? Thần nữ cần gì khổ như vậy?”
“Thần nữ, Giang Chiêu Thanh, cả đời quý trọng nhất chính là bản thân mình.”
“Thần nữ tuyệt đối sẽ không vì một nam nhân không chịu cúi đầu mà uất ức bản thân!”
“Điện hạ tôn quý, kẻ lấy lòng người không thiếu một người như thần nữ, xin người nhường đường cho!”
Lại một lần nữa, ta điểm huyệt hắn, dễ dàng thoát khỏi vòng tay đó.O Mai d.a.o Muoi
Khi ta xoay người định bước, Tiêu Thừa Dực bỗng kéo ta lại.
Ta kinh ngạc nhìn hắn quỳ một gối trước mặt ta, đôi mắt nghiêm túc, thành khẩn:
“Chiêu Thanh, xin nàng, hạ mình mà làm thê tử của cô.”
20
Từ nhỏ ta đã hiểu một đạo lý: trước khi một nam nhân hoàn toàn cam tâm tình nguyện vì ngươi mà dốc lòng, tuyệt không thể dễ dàng trao thân gửi phận.
Bằng không, sẽ giống như mẫu thân ta năm đó, sau sinh chưa đầy tháng đã ôm hận nhảy sông, chỉ đổi lại được chút thương cảm hời hợt của gã phụ thân bạc tình dành cho đứa con thơ.
Ta dĩ nhiên muốn làm chủ nhân Đông cung, vì có quyền lực trong tay, mới thật sự tự do.
Nhưng nếu Thái tử mãi mãi cứ lạnh nhạt hững hờ, thì dù có vinh hoa phú quý, những ngày tháng sau này cũng chỉ là ngậm đắng nuốt cay sau tấm rèm trướng.
Ta khao khát quyền thế, nhưng không muốn khuất phục.
Vậy nên, kẻ phải bị ta “thuần hóa”, chính là Thái tử.
Ta dùng Vệ Tiêu làm mồi, câu lấy Tiêu Thừa Dực.
Kích thích lòng hiếu thắng và dục vọng chiếm hữu của một nam nhân, sau đó nửa gần nửa xa, khiến hắn yêu mà không thể với, đó mới là cách thuần phục hoàn hảo nhất.
Lúc này, vị Thái tử cao ngạo như băng tuyết, đang cúi đầu trước mặt ta.
Y phục hỗn độn, vành tai đỏ ửng, dáng vẻ không còn lạnh lùng cao quý, mà giống một con ch.ó nhỏ đã được thuần hóa, ngoan ngoãn chờ ta gật đầu.
“Điện hạ có biết hiện giờ mình ‘phóng đãng’ cỡ nào không?”
Ta biết chừng mực, nắm lấy tay hắn.
Ngay sau đó, Tiêu Thừa Dực nhấc bổng ta đặt lên vai, đá cửa đóng sầm lại, từng bước đi lên giường.
Hắn ép ta dưới thân, cúi xuống nhìn ta từ trên cao, giọng khàn khàn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không phải nàng thích ‘phóng đãng’ sao?”
Rèm buông xuống, hắn cúi đầu hôn ta.
Ta để mặc hắn buông thả. Nhưng khi hơi thở nóng bỏng gần như hòa quyện, ta bất chợt kéo tai hắn:
“Làm sao đây, Vệ Tiêu vẫn đang chờ thần nữ ngoài bìa rừng thành nam đấy.”
Không khí bị một câu dập tắt. Tiêu Thừa Dực giận đến cắn nhẹ vai ta, gằn giọng gọi:
“Người đâu!”
Thị vệ ngoài cửa lập tức bẩm:
“Điện hạ có gì phân phó?”
“Đến bìa rừng thành nam, bắt lấy Vệ Tiêu.”
“Xin điện hạ chỉ rõ tội danh.”
Tiêu Thừa Dực nhìn ta dưới thân, nghiến răng:
“Tội dụ dỗ Thái tử phi bỏ trốn.”
Ta cười nhạt đầy trêu chọc, hắn lại nổi trận lôi đình.
Nhưng cơn giận ấy, lần này không nhắm vào ta, mà toàn bộ dồn lên đầu Vệ Tiêu:O mai d.a.o Muoi
“Bắt được, lôi thẳng vào Đại Lý Tự, cho chịu đủ mười tám loại hình phạt!”
Các tiểu thư nhà quyền quý ngồi kiệu hoa lần lượt tiến vào, vừa bước xuống, ai nấy đều yểu điệu thướt tha, trang sức lộng lẫy, như hoa mẫu đơn khoe sắc giữa tiết xuân, khiến người ta không khỏi hoa mắt.
Chỉ có một người ăn mặc khác biệt, chính là tỷ tỷ ta, Giang Chiêu Nguyệt. Nàng chọn một thân y phục đơn sắc thanh nhã, muốn lấy khí chất ngọc lan mà nổi bật giữa rừng mẫu đơn.
“Ta nhớ không lầm.”
Một tiểu thư phủ Quốc công, Chu tiểu thư nheo mắt cười khẽ.
“Người đến tuyển phi lẽ ra là Nhị tiểu thư Giang phủ, sao lại thành ra ngươi, Chiêu Nguyệt?”
“Ngươi chẳng phải mới bị bệ hạ quở trách không lâu sao? Với thân phận ấy mà cũng đòi vào Đông cung chọn làm thái tử phi ư?”
Chuyện Thừa tướng mang đại nữ nhi lên triều định công, bị bệ hạ giáng tội đã lan truyền khắp quan trường.
Nếu là trước kia, Giang Chiêu Nguyệt bước vào nơi này, các tiểu thư có lẽ còn phải dè chừng vài phần, dù sao cũng là đích nữ Thừa tướng, không thể coi thường.
Nhưng lúc này... ai nấy đều rõ: một kẻ từng bị quân vương khiển trách, tương lai há có thể rực rỡ?
“Lẽ ra hôm nay nên là muội muội ngươi, Giang Chiêu Thanh, mới đúng.”
Một tiểu thư phủ Tướng quân cười mỉa:
“À quên mất, Giang Chiêu Nguyệt ngươi từ trước đến nay vốn thích ‘mượn tạm’ đồ của muội mình mà.”
“Công lao cứu giá ngươi cũng dám giành, thì danh ngạch tuyển phi này, chắc cũng chẳng sạch sẽ gì.”
Mấy lời vừa dứt, cả đám tiểu thư cười vang cả hành lang.