Tương Lai Tươi Sáng

Chương 9



Kẻ nói khinh miệt, người ngạo nghễ quay mặt: 

 

“Đúng là chẳng xứng đáng ở cùng một chỗ với hạng người thế này.”

 

Bị vây công trước mặt bao người, Giang Chiêu Nguyệt lại điềm nhiên như không, nhẹ nhàng tháo cây trâm vàng đính lam lưu ly trên tóc, đưa ra trước mặt:

 

“Đây là vật mà điện hạ đích thân cài lên tóc ta hôm nọ. Muội muội ta tuy có chút công phu mèo cào, may mắn cứu được hoàng thượng một mạng, nhưng tính tình ngỗ nghịch, không gánh nổi ân sủng này đâu.”

 

“Nàng mang trâm ngự ban đến sòng bạc đánh cược, là ta đưa người đi chuộc về, mới không để hoàng ân bị xúc phạm.”

 

“Nàng còn theo đám đại hiệp đến kỹ viện chiêu mộ kỹ nữ, phóng hỏa gây họa.”

 

“Nghe nói gần đây còn tự xưng ‘hiệp nữ’ cướp ngựa xe của quan vận muối... Tuy vụ án chưa điều tra xong, nhưng với tính nàng ta, ắt là cậy sủng sinh kiêu, không coi triều đình ra gì.”

 

Chu tiểu thư phản bác: 

 

“Giang nhị tiểu thư dũng cảm cứu giá từ tay Thiên Thanh giáo, là gương mẫu nữ tử! Ngươi sao có thể bịa đặt lăng nhục nàng ấy?”

 

“Ta bịa đặt ư?”

 

Giang Chiêu Nguyệt cài lại trâm, cười nhạt:

 

“Nếu không tin, cứ để muội ta ra đối chất.”

 

“Chỉ tiếc là, nàng ấy... đêm qua đã cùng giang hồ đại hiệp tư thông bỏ trốn rồi. Hôm nay sao còn mặt mũi đến nơi này?”

 

“Gì cơ?”

 

Không ít tiểu thư kinh ngạc kêu lên: 

 

“Giang Chiêu Thanh lại hồ đồ đến thế? Cơ hội làm Thái tử phi mà không cần, lại đi tư tình với một kẻ giang hồ ư?”

 

“Vậy nàng không tới, chẳng phải chúng ta... vẫn còn cơ hội?”

 

Ai cũng ngầm hiểu thái tử phi đã sớm có người được nội định.O Mai d.a.o Muoi

 

Nếu Giang Chiêu Thanh vắng mặt thật, liệu còn ai có khả năng được chọn?

 

“Các ngươi đừng nằm mơ!”

 

Giang Chiêu Nguyệt kiêu ngạo nâng cằm:

 

“Muội ấy không tới, vị trí thái tử phi chỉ có thể là ta!”

 

“Thái tử từng tặng ta trâm vàng, từng cùng ta ngắm trăng đàm đạo, người khác sánh sao được?”

 

22

 

Nàng vừa dứt lời, quản gia Đông cung liền bước ra, cao giọng tuyên bố:

 

“Thái tử phi đã định, mời các vị tiểu thư đến chính sảnh nhận hương nang hồi phủ.”

 

Chúng tiểu thư dù tiếc nuối cũng đành cam chịu.

 

Chỉ riêng Giang Chiêu Nguyệt ngẩng đầu, vênh váo bước lên bậc thềm, định đi vào trong điện.

 

Quản gia ngẩn người, lễ phép ngăn lại:

 

“Tiểu thư xin hãy đến chính sảnh nhận hương nang.”

 

Giang Chiêu Nguyệt giữ lấy cây trâm trên đầu:

 

“Ta là thái tử phi, nhận cái gì mà hương nang?”

 

Quản gia vốn từng trải, mỉm cười khuyên nhủ:

 

“Đông cung không chọn, hẳn trời cao còn có duyên lành khác, tiểu thư đừng vì thế mà động nộ thương thân.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ngươi nói gì? Ngươi dám ám chỉ ta điên ư!?”

 

Giang Chiêu Nguyệt giận dữ giơ tay định đánh người, bị thị vệ sau lưng giữ chặt lại.

 

Nàng gào lên: “Buông ra! Các ngươi mù cả mắt rồi sao? Ta là thái tử phi!!”

 

“Ngươi là cái thái tử phi gì chứ?”

 

“Thái tử không cần chọn, chẳng phải là đã định ta sao?”

 

Quản gia khẽ cúi đầu, từ tốn đáp:

 

“Thái tử phi đã định là Nhị tiểu thư Giang Chiêu Thanh, chẳng liên can gì đến Giang tiểu thư.”

 

“Không thể nào!!”

 

Giang Chiêu Nguyệt hét lớn:

 

“Danh tiếng Chiêu Thanh đã nát, đêm qua còn bỏ trốn cùng nam nhân, Thái tử sao có thể chọn nàng ta?!”

 

“Vì sao lại không thể?”

 

Giọng ta vang lên từ trong nội viện.

 

Ta chậm rãi bước ra, tay áo khẽ lay động trong gió, đầu cúi nhẹ cười.O Mai d.a.o Muoi

 

Chúng tiểu thư đồng loạt đứng sững.

 

Tỷ tỷ ta như thấy quỷ hiện hình, há miệng run rẩy:

 

“Ngươi... sao ngươi lại ở đây?!”

 

“Chứ ta nên ở đâu?”

 

Ta cố tình ghé sát, cười dịu dàng:

 

“Lẽ nào nên ở trong bìa rừng ngoài thành... cùng tư tình với vệ hiệp?”

 

Nói rồi, ta khẽ nghiêng cổ, để lộ vết đỏ ẩn hiện trên da thịt:

 

“Tỷ tỷ à, đêm qua thái tử quá mức... lưu luyến, chẳng chịu để ta rời đi đó.”

 

Vừa dứt lời, Tiêu Thừa Dực cũng bước ra từ sau màn trướng.

 

Hắn dịu dàng khoác áo choàng cho ta, trông như sợ ta nhiễm lạnh, thực ra là khéo léo che giấu vết tích trên cổ ta, tránh mất mặt chốn triều nghi.

 

23

 

Giang Chiêu Nguyệt hiểu được hàm ý trong lời ta, nàng ta lập tức bị ta chọc giận, ngay tại chỗ liền náo loạn lên.

 

Nhưng nàng ta còn chưa kịp gây nên sóng gió gì, đã bị Ngự Lâm quân đè xuống đất, không thể động đậy.

 

"Hoàng thượng giá đáo!!"

 

Đội ngự giá của đế vương uy nghiêm vô song, mọi người đều nín thở quỳ xuống, cao giọng hô vạn tuế.

 

Nguyên Ninh Đế thu hết cảnh tượng vào mắt, lòng rồng vui vẻ:

 

"Thái tử, con và Chiêu Thanh đúng là một đôi xứng đôi vừa lứa, trẫm rất hài lòng."

 

Tiêu Thừa Dự cung kính hành lễ với đế vương:

 

"Tạ ơn phụ hoàng đã ban hôn từ trước, nhi thần mới tìm được lương duyên."

 

"Thứ gì mà lương duyên!! Các người đều bị lừa rồi!!"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com