Tương Lai Tươi Sáng

Chương 7



Nàng ta quỳ trên đất, cây trâm vàng đính lam lưu ly trên đầu lấp lánh chói mắt.

 

Tiếng của Tiêu Thừa Dực trầm xuống:

 

“Nàng ta lại đi hẹn hò với tên giang hồ đó sao?”

 

“Vâng, muội ấy quen gã đại hiệp kia từ nhỏ, thời gian gần đây gã thường xuyên leo tường vào phủ, vào tận khuê phòng của muội ấy. Thần nữ không rõ hai người có quan hệ gì, nhưng nhìn đi cùng nhau, quả thực chẳng khác gì… phu thê.”

 

“Vô lễ!!”

 

Tiêu Thừa Dực ném mạnh chén ngọc trong tay: 

 

“Nàng ta có coi ta ra gì đâu chứ!”

 

“Muội muội thần nữ cậy công kiêu ngạo, chẳng biết quý trọng tấm lòng của điện hạ.”

 

Giang Chiêu Nguyệt lấy can đảm nắm lấy vạt áo thái tử, ngẩng đầu lên: 

 

“Thần nữ ngưỡng mộ điện hạ, đêm nay trăng sáng có thể chứng minh lòng thần nữ.”

 

Giang Chiêu Nguyệt là nhi nữ của chính thất của phủ Thừa tướng, từ nhỏ đã được dạy dỗ kỹ càng, mọi mặt đều xuất chúng.

 

Nàng ta rất tự tin có thể thu hút ánh nhìn của thái tử.O Mai Dao muoi

 

Quả nhiên, ánh mắt thái tử cũng dừng lại trên người nàng ta vài lần: 

 

“Cây trâm này, ngươi cài rất hợp.”

 

“Nếu Giang Chiêu Thanh không biết trân trọng tình cảm của ta, vậy suất tuyển phi ba ngày tới, ta dành cho ngươi.”

 

Giang Chiêu Nguyệt mừng rỡ khôn cùng: 

 

“Tạ điện hạ! Tạ điện hạ! Thần nữ nhất định sẽ dùng thực lực để ở lại bên cạnh người!”

 

17

 

Hôm đó ta trở về thành, quan binh đã bắt đầu lục soát từng nhà, muốn bắt được kẻ cướp đoàn xe muối.

 

Khi ta về phủ, Giang Chiêu Nguyệt rạng rỡ như hoa.

 

Phụ thân thừa tướng của ta cũng cười tươi rói, hỏi ra mới biết, chính miệng thái tử đã đồng ý để Giang Chiêu Nguyệt tham gia tuyển phi vào Đông Cung.

 

Thừa tướng sợ ta gây chuyện, bước lên cảnh cáo:

 

“Chiêu Thanh à, đức không xứng với vị, tất có tai họa.”

 

“Từ nhỏ đến lớn, tỷ con luôn ưu tú hơn con, thái tử phi vốn nên là tỷ ấy. Con tuy có công cứu giá, nhưng lại tùy tiện vô độ, cũng đừng trách Đông Cung ghét bỏ con.”

 

“Vậy nên bao ngày qua, bất kể ta gây chuyện thế nào, phụ thân cũng mắt nhắm mắt mở, chờ ta gây đại họa để tỷ tỷ có cơ hội lên thay chứ gì?”

 

Sắc mặt Thừa tướng trầm xuống, ta cười khẩy:

 

“Cũng đúng thôi, năm xưa, phụ thân còn có thể dẫn tỷ tỷ vào cung cướp công lao của ta, nếu không nhờ đích mẫu liều cả mạng sống, chỉ sợ giờ này tỷ tỷ vẫn còn ngồi trong ngục.”

 

Ta quay sang nhìn Giang Chiêu Nguyệt đầy cảnh cáo:

 

“Đức không xứng với vị, tất có tai họa.

 

“Câu đó nên dành cho kẻ đã hại c.h.ế.t sinh mẫu mình mà nghe!”

 

“Ngươi!!”

 

Giang Chiêu Nguyệt giậm chân tức giận: 

 

“Mẫu thân ta c.h.ế.t thì sao? Bà ấy ít ra còn nuôi lớn ta, không như ngươi, có mẫu thân sinh mà chẳng có mẫu thân nuôi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Câm miệng!” 

 

Thừa tướng quát lớn: 

 

“Loại lời lẽ thô tục đó, sao có thể thốt ra từ miệng tiểu thư danh môn như con!”

 

Tỷ tỷ chỉ cần phạm một lỗi nhỏ, Thừa tướng liền nghiêm khắc chỉnh đốn.

 

Còn ta, dù gây chuyện lớn cỡ nào, ông ta cũng không dạy bảo, càng chẳng bao giờ gánh vác hậu quả thay ta.

 

Tỷ tỷ nói đúng, ta quả thật là đứa không được dạy dỗ.

 

Ta có thể sống được đến ngày hôm nay, toàn dựa vào bản thân ta gắng gượng mà lớn lên.

 

Giang Chiêu Nguyệt không đôi co nữa, chỉ khi đi ngang qua ta, lạnh lùng buông một câu:

 

“Có đứa con gái như ngươi, mẫu thân ngươi dưới suối vàng cũng không thể an nghỉ.”

 

Ta cười nhìn nàng ta, kẻ không thể an nghỉ, vốn không phải mẫu thân ta.

 

18

 

Trước ngày tuyển phi, Vệ Tiêu đột nhiên đến gặp ta, thẳng thắn bày tỏ:

 

“Chiêu Thanh, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi.”

 

Giờ đây tỷ tỷ ta đã giành được suất tuyển phi, Vệ Tiêu dĩ nhiên sốt ruột muốn đưa ta rời khỏi đây, để con đường trở thành Thái tử phi của Giang Chiêu Nguyệt không còn trở ngại.O mai d.a.o Muoi

 

“Hai chúng ta đã trải qua bao chuyện, ta tin muội là người gan dạ, mưu trí, xứng đáng là một nữ hiệp, càng xứng đáng đồng hành cùng ta hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp nhân gian.”

 

Vệ Tiêu nắm tay ta, ánh mắt đầy chân thành:

 

“Chính miệng muội đã nói, vì ta mà có thể từ bỏ tuyển phi. Vậy thì đi với ta, ta sẽ đưa muội rời khỏi nơi này, cùng ta phiêu bạt chân trời, sống cuộc đời tự do tự tại.”

 

“Được thôi.”

 

Cũng như những lần trước, ta lại sảng khoái đáp ứng. Ta hẹn hắn giờ Dậu tối nay, gặp nhau ở cổng thành phía nam.

 

Chiều đến, ta đang thu dọn hành lý thì Thái tử đột ngột xông vào.

 

“Ngươi định cùng người ta bỏ trốn?”

 

Tiêu Thừa Dực liếc nhìn hành lý trong tay ta, ánh mắt trầm xuống, đè sát ta vào tường:

 

“Vậy ta là gì trong mắt ngươi!”

 

“Điện hạ lại quên rồi sao? Chỉ cần ngày mai thần nữ không tới Đông cung, thân phận thần nữ liền tự do. Dù có bỏ trốn cùng ai, cũng không đến lượt người quản.”

 

“Ngươi…”

 

Tiêu Thừa Dực siết lấy hông ta, nói không lại, liền dùng miệng để chặn lời ta.

 

Vị Thái tử phong nhã, nghiêm cẩn mọi khi, lúc này cổ áo xộc xệch, ống tay lỏng lẻo, khí thế vương giả cũng chẳng còn sót mấy phần.

 

Hắn ép ta vào tường, từng chút chiếm lấy, bá đạo đến cực điểm.

 

Ta nhìn hắn vì ta mà thất thố, lòng cũng bắt đầu mềm nhũn. Nhưng về sức lực, ta đấu không lại, đành đưa tay day nhẹ một huyệt đạo sau gáy hắn. Hắn lập tức mềm người.

 

Ta được dịp thở dốc, song hắn vẫn chống tay giữ chặt ta, lấy thân hình cao lớn bao phủ lấy ta, hơi thở lạnh lẽo cuốn lấy toàn thân.

 

Ngay khi dục niệm dâng cao, ta lạnh lùng tạt một gáo nước:

 

“Điện hạ, giờ hẹn thần nữ bỏ trốn với Vệ Tiêu tới rồi.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com