Tương Lai Tươi Sáng

Chương 6



Ta đang định cùng hắn diễn tiếp, thì bỗng một lực kéo mạnh mẽ giật ta đi, kéo đến mức cả người ta ngã dúi vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của Thái tử.

 

Ta lại bị Tiêu Thừa Dực ôm lên ngựa, phóng thẳng về phía Đông cung trong gió đêm.

 

Thái y đã chờ từ lâu.

 

Dưới lệnh của Thái tử, thái y cẩn thận khám cho ta, phát hiện ta chỉ bị cháy sém vài sợi tóc, mu bàn tay bỏng nhẹ một chút, không có gì đáng ngại.

 

Đây là lần đầu tiên ta bước chân vào Đông cung.

 

Thái y kê đơn thuốc tốt nhất, Tiêu Thừa Dực kéo ta ngồi xuống, tự tay bôi thuốc cho ta.

 

Hắn nhịn không được hỏi:

 

"Vị đại hiệp đó là người mà ngươi ngưỡng mộ sao?"

 

Vị Thái tử điện hạ bề ngoài bình tĩnh, nhưng đã cho người điều tra Vệ Tiêu đến tận gốc rễ từ lâu rồi.

 

"Phải, huynh ấy tiêu d.a.o tự tại, hành hiệp trượng nghĩa, con người cũng thú vị, ta từ nhỏ đã ngưỡng mộ những đại hiệp như thế."

 

Tay Thái tử đang bôi thuốc khựng lại, ta được đà lấn tới:

 

"Ta không thích những kẻ khô khan cứng nhắc, cũng không muốn bị nhốt trong lồng son.

 

"Nên điện hạ cứ yên tâm, ta không phải loại nhất quyết phải gả cho ngài.

 

"Thế gian này, đâu phải ai cũng mơ ước làm Thái tử phi của ngài."

 

14

 

Ngọn lửa ở Bách Hoa Lầu cháy suốt một đêm, sáng hôm sau, trên phố đồn thổi đủ điều.

 

Ban đầu, người ta nói nhị tiểu thư phủ Thừa tướng lén đến lầu xanh tư hội tình lang, không biết liêm sỉ, khi chuyện bại lộ liền phóng hỏa phi tang.

 

Nhưng rất nhanh sau đó, dư luận đổi chiều, ai ai cũng khen nhị tiểu thư phủ Thừa tướng có gan có nghĩa khí, tối qua vì cứu người mà mạo hiểm thân mình, vào hang hùm, một trận hỏa thiêu giải cứu hàng trăm cô nương bị ép làm kỹ nữ.

 

Người người ca ngợi ta là hiệp nữ trong hàng quý nữ, quý nữ giữa chốn đại hiệp.O Mai d.a.o Muoi

 

Lời đồn nhanh chóng lọt vào phủ Thừa tướng.

 

Nghe nói tỷ tỷ ta trong khuê phòng nổi trận lôi đình, đập không ít bình hoa cổ vật.

 

Tỷ ấy vừa nổi giận, ta liền biết: Vệ Tiêu thế nào cũng sẽ lại tìm đến.

 

Quả nhiên, chưa đến hai ngày, Vệ Tiêu đã trèo tường vào tiểu viện của ta.

 

Hai lần trước, ánh mắt hắn nhìn ta lạnh lùng đầy toan tính, nhưng lần này lại dịu dàng hơn nhiều.

 

"Ngày mai, ở quan đạo phía đông, quan vận sứ Lý Nhuận sẽ hồi kinh báo cáo công vụ, chúng ta đi cướp hắn, cứu giúp dân gặp nạn ở Tùng thành."

 

Hắn sợ ta từ chối, còn lên giọng chính nghĩa:

 

"Lý Nhuận ngầm tham ô không biết bao nhiêu m.á.u của dân, cướp của hắn vừa là cứu người nghèo, vừa là diệt họa cho triều đình, đây là chuyện của kẻ hành hiệp trượng nghĩa!"

 

"Được thôi, ta đi với huynh. Nhưng ngày mai Thái tử muốn ta đến Đông cung, tự tay thay thuốc cho ta... Tuy vậy, so với Thái tử, ta vẫn coi trọng lời hứa với Vệ Tiêu ca ca hơn."

 

Vệ Tiêu không ngờ ta lại đồng ý dứt khoát đến thế, thậm chí vì hắn mà dám làm ngơ cả Thái tử.

 

"Lần trước ở bách hóa lâu, ta không bảo vệ được muội, muội không trách ta sao? Muội còn tin ta sao?"

 

"Sao ta lại trách Vệ Tiêu ca ca được chứ?" 

 

Ta vươn tay ôm lấy eo hắn:

 

"Ta tin Vệ Tiêu ca ca sẽ không hại ta. Đợi khi diệt hết tai họa trong kinh thành, chúng ta sẽ cùng nhau bôn ba thiên hạ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chuyện tuyển phi ở Đông cung, ta cũng không đi đâu. Ta chỉ muốn ở bên Vệ Tiêu ca ca thôi."

 

Vệ Tiêu nhìn ta chăm chú, ánh mắt như không nỡ.

 

Trong mắt hắn ta, ta đúng là dễ dụ dỗ. Nhưng hôm nay ta nói cho hắn biết, lý do ta dễ dụ dỗ, là vì ta thích hắn. Vì thích nên mới tin tưởng vô điều kiện.

 

Ta muốn hắn động lòng với ta.

 

Chơi đùa xác thịt thì tầm thường.

 

Chơi đùa chân tình, mới thật kích thích.

 

15

 

Tối hôm sau, ta che mặt cùng với Vệ Tiêu chặn đoàn xe của quan vận muối trên quan đạo.

 

Chức quan vận muối là một miếng mồi béo bở, đoàn xe hồi kinh của Lý Nhuận kéo dài dằng dặc, trong đó không thiếu cao thủ.

 

Chẳng bao lâu, ta đã rơi vào thế hạ phong, Vệ Tiêu lại đột ngột bay người ra xa, như thể muốn bỏ ta lại không lo.

 

Nhưng hắn không ngờ, cả đám cao thủ đó lại dốc toàn lực truy đuổi một mình hắn, thậm chí có người đã giương cung lắp tên.

 

Trong giây phút nguy cấp, ta ra tay cứu Vệ Tiêu bị thương, đưa hắn trốn vào một hang núi.

 

Vai hắn bị c.h.é.m một nhát, mất m.á.u khá nhiều nhưng vẫn giữ cảnh giác, chỉ đến khi thấy rõ là ta, hắn mới thả lỏng.

 

“Ta giúp huynh xử lý vết thương.”

 

Ta lấy thuốc trị thương mang theo bên người rắc lên vết thương của hắn, chẳng mấy chốc hắn đã đau đến mơ màng.O mai Dao Muoi

 

Ta nhân cơ hội cởi phăng áo hắn, nhìn rõ cơ bắp khắp người hắn.

 

Bất chợt trời đất đảo lộn, Vệ Tiêu lật người đè ta xuống dưới: 

 

“Chiêu Thanh, muội thèm khát thân thể ta đến thế sao? Cứu ta một mạng, muội muốn gì?”

 

Ta bật cười: “Muội muốn huynh lấy thân báo đáp, huynh dám không?”

 

Yết hầu Vệ Tiêu khẽ chuyển động, hắn không trả lời.

 

Ta cười nói: “Ta biết, huynh vẫn thích tỷ tỷ của ta hơn.”

 

“Không, bây giờ thì không còn nữa. Muội dũng cảm hơn, cũng lương thiện hơn nàng ấy…”

 

“… Chỉ cần muội không đi dự tuyển phi, ta nguyện cưới muội.”

 

Hắn nói xong định nghiêng người hôn ta, nhưng chưa kịp chạm môi đã hoàn toàn ngất lịm.

 

Ta đẩy mạnh hắn lăn xuống đất, liếc mắt nhìn ánh trăng ngoài hang.

 

Thái tử từng dặn ba ngày sau ta phải đến Đông Cung, người muốn đích thân thay thuốc cho ta.

 

Hôm nay ta đã hẹn thái tử vào giờ Dậu, nhưng giờ ta đã lỡ hẹn.

 

Trước khi đi, ta cố tình để lại thư mời của Đông Cung trên bàn.

 

Hẳn giờ phút này, người đang cùng thái tử ngắm trăng dưới hiên chính là tỷ tỷ ta, người đã lén đọc thư.

 

16

 

Dưới ánh trăng, đình Lãm Nguyệt ở Đông Cung thật đẹp đẽ.

 

Nhưng bầu không khí lại căng thẳng đến nghẹt thở.

 

“Xin điện hạ bớt giận, thần nữ chỉ vì thấy muội muội ta cùng một kẻ giang hồ trốn ra ngoài, sợ điện hạ chờ uổng công nên mới cả gan thay muội ấy đến gặp, cũng xin thay muội ấy tạ lỗi.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com