Tương Lai Tươi Sáng

Chương 5



10

 

Vệ Tiêu lại đột nhiên nói: 

 

“Ta chỉ muốn giúp nàng phá hỏng tiền đồ của nàng ta, chứ không định lấy mạng nàng ta. Dù sao nàng ta cũng là muội muội của nàng.”

 

“Muội muội gì chứ! Một đứa con hoang do vũ cơ sinh ra! Từ nhỏ sống nhờ ăn đồ thừa của ta mới sống được đến bây giờ, ta còn là phụ mẫu nuôi của nó đấy! Loại người như vậy mà cũng xứng gọi là tỷ muội với ta!?”

 

“Chẳng qua là gặp may, cứu được mạng hoàng đế, mà dám trèo lên đầu ta, ngươi có biết tối nay ta đi đâu không?”

 

Lúc đó, ta mới để ý, gấu áo choàng của Giang Chiêu Nguyệt dính đầy bùn mới.

 

Vị trí nơi nàng ta cứu hoàng đế, cách mộ của vũ cơ kia chỉ chưa đầy hai dặm. Ta từng nghe thầy phong thủy nói, nếu thân nhân được chôn ở nơi tốt, hậu nhân sẽ được phúc đức.

 

Nhất định là vũ cơ đó đang âm thầm phù hộ cho đứa con hoang Giang Chiêu Thanh kia, nên mới giúp nàng ta lập công cứu giá.

 

“Nó vận khí tốt, ta liền phải hủy diệt nó. Cho nên đêm nay, ta mang người đi đào mộ mẫu thân nó lên!”

 

Vệ Tiêu kinh hãi: “Nàng nói cái gì?!”

 

Giang Chiêu Nguyệt cười nói: 

 

“Ta kéo bộ hài cốt của mẫu thân nó ra, đánh cho một trận, rồi ném vào bãi tha ma cho chó ăn!”

 

“Một cô hồn dã quỷ cũng dám học thần linh mà phù hộ người khác, ta phải nghiền xương thành tro!”

 

Vệ Tiêu sợ hãi đến run người, Giang Chiêu Nguyệt lại không hề nhận ra, lúc này gương mặt nàng ta chẳng khác nào một ác quỷ.O Mai d.a.o Muoi

 

Nàng ta đắc ý đứng trước ngọn lửa:

 

“Ngươi xem! Quả nhiên có tác dụng! Mộ mẫu thân nó vừa bị phá xong, lửa đã bùng lên, cháy hay lắm! Thiêu c.h.ế.t nó đi! Để nó không có cơ hội tham lam nữa, để nó không có cơ hội đắc ý!”

 

“c.h.ế.t rồi còn bị đám nam nhân kia đè lên người ấy chứ, hay lắm! Đợi lửa tắt rồi, ta sẽ đích thân dẫn người đi tìm t.h.i t.h.ể nó…!”

 

“Để thái tử thấy được, cái c.h.ế.t của vị chuẩn bị làm thái tử phi này nhục nhã đến mức nào!”

 

11

 

Lửa càng cháy càng lớn, nơi gần Bách Hoa Lầu nhất là phủ Lương Vương, phủ này có nuôi một đội đặc biệt chuyên chữa cháy.

 

Nhưng đội chữa cháy ấy lại hoàn toàn không có động tĩnh.

 

Chỉ có dân thường trong đám đông tự phát ra sức dập lửa.

 

Trong ngọn lửa truyền ra vài tiếng hét thảm của khách làng chơi, nghe mà rợn người.

 

“Ta không biết nàng muốn lấy mạng nàng ta. Giang Chiêu Thanh... nàng ta không đáng c.h.ế.t.”

 

Vệ Tiêu xoay người, định lao vào biển lửa cứu người, Giang Chiêu Nguyệt giữ chặt lấy hắn:

 

“Ngươi dám đi, ta sẽ đoạn tuyệt tình nghĩa với ngươi!”

 

“Vệ đại hiệp, ngươi không phải diễn đến mức lừa luôn cả chính mình chứ? Người ngươi yêu là ta, không phải con tiện nhân kia!”

 

Vệ Tiêu đứng ngây tại chỗ, còn đang do dự, thì bất chợt một tràng tiếng vó ngựa rầm rập kéo đến.

 

Người cưỡi ngựa dẫn đầu lại chính là Thái tử Tiêu Thừa Dực!

 

Không ai ngờ rằng, một vụ cháy ở thanh lâu lại kinh động đến cả Đông cung!

 

Đội cận vệ Đông cung mang theo vòi nước và thang trèo xông vào dập lửa.

 

Thái tử bất chấp tất cả, định xông thẳng vào đám cháy, cận vệ giữ chặt lấy hắn: 

 

“Điện hạ thân ngọc ngàn vàng, tuyệt đối không thể mạo hiểm!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Tránh ra, thái tử phi của cô còn ở bên trong!!!”

 

Khi ta ung dung bước ra từ trong biển lửa, liền thấy dáng vẻ Thái tử Tiêu Thừa Dực định liều mạng lao vào cứu người.

 

Hắn thấy ta, ngẩn ra một lúc, rồi lập tức lao tới, ôm chặt ta vào lòng, xác nhận nhiều lần rằng ta vẫn còn nguyên vẹn, sau đó giận dữ mắng:

 

“Sao ngươi lại có mặt ở đây! Không muốn làm thái tử phi cũng không cần hành hạ bản thân như vậy!!”

 

“Thần nữ không sao, chỉ cháy mất mấy sợi tóc thôi.”

 

Tay ta không yên phận lần mò lên n.g.ự.c hắn, cười khúc khích bên vai hắn: 

 

“Điện hạ chẳng phải lúc trước thờ ơ với thần nữ sao, giờ sao lại lo lắng sống c.h.ế.t của thần nữ thế này?”

 

“Ai lo cho ngươi? Ngươi c.h.ế.t cô cũng chẳng rơi một giọt nước mắt!”

 

“Vậy à?”

 

Ta đưa ngón tay trỏ dị dạng của mình lên, chạm nhẹ vào khóe mắt ướt của hắn, rồi đưa lên l.i.ế.m đầu ngón tay, ngay dưới ánh mắt của hắn:

 

“Thần nữ còn chưa c.h.ế.t, mà điện hạ đã vì thần nữ mà rơi lệ rồi.”

 

12

 

Ta đang trêu đùa Thái tử, bỗng nghe lão mụ tú bà chủ kỹ viện hét toáng lên:

 

"Cháy rồi! Cháy ở phòng sổ sách của ta! Trong đó là toàn bộ gia sản của ta đấy!"

 

Ta khẽ cong khóe môi, cao giọng nói với đám cô nương lôi thôi lếch thếch đang chạy trốn khỏi lầu hoa:O Mai d.a.o Muoi

 

"Nghe rõ chưa? Cháy là phòng sổ sách, khế thân của các ngươi đều để ở đó, lửa này thiêu sạch rồi, từ nay các ngươi đều tự do cả!"

 

Đám cô nương vừa từ cõi c.h.ế.t trở về hoàn hồn lại, lập tức hoan hô vui mừng, vài người lanh lợi xoay người bỏ chạy ngay, sợ bị người của Bách Hoa Lầu bắt trở lại!

 

Chỉ có cô nương tên Hàn Xuân là vẫn ngây người đứng yên tại chỗ.

 

Ta bước đến trước mặt Vệ Tiêu:

 

"Vệ đại hiệp, huynh nói muốn cứu giai nhân sa ngã, ta đã làm được rồi. Nếu đã cứu người, thì không thể chỉ cứu một người, phải cứu tất cả."

 

Vệ Tiêu thấy ta bình an vô sự, nét mặt lộ ra vô vàn cảm xúc, nói năng cũng lắp bắp:

 

"Muội, muội... lửa đó là muội phóng?"

 

Ta cười mắt cong như trăng non:

 

"Huynh đoán thử xem?"

 

"Vệ Tiêu ca ca, thấy ta vẫn còn sống, có bất ngờ không?"

 

Vệ Tiêu có bất ngờ hay không cũng chẳng quan trọng.

 

Chỉ thấy bóng dáng mặc áo choàng hồng phấn kia loạng choạng chạy về phía xe ngựa.

 

Ta liền biết, vị tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ kia của ta, nhất định đã bị một phen — kinh hãi không nhẹ.

 

13

 

Vệ Tiêu bất chợt nắm lấy tay phải của ta. Trên mu bàn tay phải có một vết bỏng đỏ lên.

 

"Đau không?"

 

Sự quan tâm và thương xót trong mắt hắn chẳng giống như giả vờ.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com